Thiên Châu chống ô, đứng giữa màn mưa, tiếp tục cất giọng: “Chết là người trong viện Tam tiểu thư, chẳng liên can gì tới chúng ta. Đoán chừng chỉ bị hỏi mấy câu rồi nhanh chóng được thả về thôi.”
Hiện tại nàng và Thẩm Hạ đã cùng chung chiến tuyến, nên giọng điệu cũng khách khí hơn hẳn.
Thẩm Hạ lau sạch vết thuốc còn dính nơi đầu ngón tay, nhàn nhạt nói: “Ta biết ngươi có người tín cẩn trong phủ. Có một thứ ta muốn nhờ ngươi lén đưa ra ngoài, chuyển tới tay phụ thân ta, càng sớm càng tốt.”
…
Trong đại sảnh rộng lớn, hầu như tất cả người của Thẩm gia đều đã có mặt.
Quả nhiên danh bất hư truyền, Thẩm gia đông người đến mức đứng cũng khó có chỗ, Thẩm Hạ vừa đến liền bị khung cảnh này làm cho kinh ngạc.
Phía trước, Thẩm Anh đang ngồi sát bên lão phu nhân, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Tổ mẫu, lại có kẻ dám trắng trợn giết người trong viện của cháu, người nhất định phải bắt kẻ thủ ác ra, nghiền xương thành tro!”
Thẩm Nghi hiện đang theo mẫu thân lên núi cầu phúc, ít hôm nữa mới trở về.
Thế nên, mọi việc lớn nhỏ trong phủ giờ đều do lão phu nhân quản lý.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT