Ân Tu không thể phân biệt được giọng nói vang lên trong đầu là của ai.
Nhưng anh rất thích em gái của mình. Hiểu Hiểu quả thật có thể chữa lành tất cả vết thương của anh, là thiên thần nhỏ của anh, là liều thuốc của anh, là trụ cột không thể thiếu trong đời. Anh không thể tưởng tượng được một ngày nào đó mình mất Hiểu Hiểu thì sẽ trở thành bộ dạng gì.
"Anh trai, đừng ngẩn người nữa, đi thôi đi thôi, em đi làm đồ ăn ngon cho anh!" Hiểu Hiểu vui vẻ nắm lấy tay anh đi vào cô nhi viện mà vốn dĩ anh phải cảm thấy ghê tởm.
Người phụ nữ cười dịu dàng với anh, những đứa trẻ ở hai bên hành lang cũng đều nhường đường cho anh, dường như không muốn tiếp tục chọc giận anh nữa.
Hành vi này trong ký ức của Ân Tu rất bất thường.
"Bọn họ sao vậy?" Ân Tu liếc mắt nhìn những đứa trẻ im lặng kia, có chút không hiểu hỏi Hiểu Hiểu.
"Bị mắng rồi!" Hiểu Hiểu dùng giọng cực lớn đáp lại, cố gắng từ khí thế mà tấn công những đứa trẻ đó thêm một lần nữa, "Hôm nay viện trưởng tóm lấy đứa trẻ bình thường hay bắt nạt chúng ta đánh một trận, mắng cả bọn họ luôn! Bây giờ mọi người đều không dám nói gì nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT