Trong lòng gã ta rất rõ, Lê Mặc căn bản không phải thần. Người dân hiến tế mình cho gã, nhiều khả năng là sẽ bị ăn thịt. Lúc này gã ta chỉ thấy bất lực.
“Thành phố này… sẽ vì sự xuất hiện của hắn mà gặp một kiếp nạn. Chúng ta từ nay sẽ sống lang bạt, sẽ không có nhà, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại được thiên đường này nữa. Các ngươi phải tin ta… tin hắn không phải thần.” Thầy bói vẫn ngoan cố hét lên, nhưng đã không còn ai nghe gã nói gì nữa.
Chung Mộ mỉm cười ngồi xổm xuống bên cạnh gã, gật đầu, “Tôi tin ông, những gì ông nói thật sự sẽ xảy ra.”
Thầy bói trừng mắt nhìn Chung Mộ một cái, coi như Chung Mộ đến để khiêu khích.
“Nhưng lang bạt thì sẽ không, không có nhà thì càng không thể.” Chung Mộ bình thản nhìn thầy bói, “Định nghĩa về nhà của ông chỉ là một mảnh đất sao? Để tất cả mọi người thối rữa ở khu vực này còn tốt hơn rời đi sao?”
“Ngươi hiểu gì?” Thầy bói nghiến răng nghiến lợi, “Thần nhất định sẽ quay lại! Chúng ta không thể từ bỏ thần! Rời khỏi đây, chúng ta sẽ mãi mãi mất đi sự che chở của thần! Chúng ta sẽ trở thành kẻ phản bội của thần!”
“Mạng sắp mất rồi, còn lo lắng đến tín ngưỡng của ông. Ông muốn chết ở đây, thì một mình ông chết ở đây, đừng dùng tín ngưỡng của ông để trói buộc tất cả mọi người.” Chung Mộ đã không còn muốn nói chuyện với gã nữa, thế là đứng dậy nhìn những người khác, “Các ngươi muốn sống không? Hay muốn tiếp tục ở lại thành này, cho đến khi quên đi chính mình?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT