Sau khi xác nhận Ân Tu đồng ý, các thần sứ hân hoan vô cùng. Trước khi Ân Tu gật đầu, họ vẫn quỳ rạp dưới đất không dám đứng lên. Chỉ đến khi Ân Tu đồng ý, họ mới vỗ vỗ đầu gối rồi lồm cồm bò dậy.
“Vậy đại lão, chúng ta bây giờ xuất phát luôn chứ?” Các thần sứ cung kính hỏi, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười, hoàn toàn không còn chút hung hăng nào như đêm qua.
Kẻ nào mà dám hung hăng với Ân Tu, e rằng chỉ còn đường xuống địa phủ mà cười.
“Đi thôi.” Ân Tu khẽ gật đầu, liếc mắt thấy từ xa, trong bóng râm của một ngôi nhà, Ấn Thiên Thụy đang kiêu ngạo giơ ngón cái về phía anh, rồi chỉ vào bản thân mình, lại chỉ vào các thần sứ.
Khi Ân Tu đi ra, anh đã nghe các thần sứ nói rằng anh không phải là không thể thương lượng, nên anh biết chắc là có người đã thay đổi ấn tượng của họ về mình.
Những thần sứ này không thể tìm thấy Ân Tu, không thể bắt được anh, càng không thể đưa anh về thành chính. Khi họ đang bất lực và bế tắc, chỉ cần các nô lệ ở phía sau âm thầm tiếp tay, nhẹ nhàng gợi ý một chút, họ sẽ liên tưởng đến một điều: đã cứng rắn không được thì quỳ xuống cầu xin, biết đâu đối phương sẽ mềm lòng.
Họ đã đường cùng, chỉ còn cách thử. Một là mềm giọng, cả đám cùng cầu xin. Hai là cứng đầu, cả đám cùng chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT