Ân Tu từ từ giơ tay lên đặt lên cán đao ở bên hông, "Ánh sáng này, mới có gần đây thôi, trước đây tôi cũng không có."
"Chính vì không còn gì cả, nên mất đi cái gì cũng chẳng sao. Đã quen với cảm giác có thứ gì đó cứ tuột dần khỏi kẽ tay mỗi giây mỗi phút, nắm không được, cũng không muốn nắm nữa."
"Người ở đây chìm sâu trong vũng lầy, không thể tự mình thoát ra, mà trong bối cảnh lớn, mọi người đều chìm trong đau khổ như nhau, không có ai có thể giúp đỡ mình, thế là không vùng vẫy nữa."
Ánh mắt Ân Tu lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mặc dù những chuyện đã xảy ra hoàn toàn khác nhau, nhưng tôi cảm nhận được ở mỗi người nơi đây một thứ mà tôi cũng từng có."
"Cái gì ạ?" Cậu bé nghiêng đầu, vẫn chưa thể hiểu được những điều sâu xa như vậy.
"Là sự bất hạnh do khổ đau tạo nên."
Bàn tay nhỏ nhắn, gầy gò của cậu bé đặt lên mu bàn tay Ân Tu, vì quá gầy nên đôi mắt trên khuôn mặt cậu bé trông to tròn, trong con ngươi phản chiếu hình bóng của Ân Tu, lộ ra một chút ngây thơ, "Anh cũng từng bất hạnh như bọn em sao? Anh cũng bị Hạnh thần bỏ rơi à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT