Phòng trọ không lớn lắm, bên trong có hai chiếc giường đơn, có không gian để rửa mặt nhưng không có nhà vệ sinh. Nội thất giản dị, bố cục vừa đủ cho hai người ở.

Trên tường, ngoài một bức tranh, chỉ có một ô cửa sổ. Cửa sổ không lớn lắm, chỉ rộng bằng hai vai của Ân Tu. Nhìn ra ngoài có thể thấy quảng trường của trấn nhỏ và bức tượng người phụ nữ kia. Tầm nhìn của căn phòng lại bất ngờ rất tốt, nhìn thẳng ra quảng trường.

"Anh ơi, bức tranh này kỳ lạ quá." Cô bé, người vừa vào phòng đã nhảy nhót khắp nơi, chợt giơ tay chỉ vào bức tranh treo tường.

Trong tranh là một người phụ nữ xinh đẹp nhắm mắt, mái tóc vàng tươi tắn, làn da trắng nõn, hai tay đan vào nhau trước ngực, trông giống như đang nhắm mắt cầu nguyện. Bức tranh trông rất sống động.

Lần đầu tiên Ân Tu bước vào, anh đã thấy một bức tranh tương tự trên tường ở đại sảnh dưới tầng trệt, nhưng đó không phải là phụ nữ mà là một thiếu niên rất thanh tú, cũng nhắm mắt.

Những bức tranh cùng loại có ở khắp hành lang và cầu thang. Người trong tranh, có cả nam lẫn nữ, độ tuổi cũng không hẹp. Điểm chung là tất cả đều nhắm mắt.

Ân Tu nghĩ đến quy tắc đó: không được nhìn chằm chằm vào những bức tranh trong nhà quá lâu, đừng để ý đến giọng nói của chúng.

Đầu tiên, làm sao có thể nhìn chằm chằm vào một bức tranh nhắm mắt?

Hơn nữa còn có giọng nói. Vừa nhìn vào quy tắc là có thể chắc chắn 100% rằng những bức tranh trong nhà này không hề đơn giản, nhưng chúng lại có ở khắp mọi nơi.

"Kỳ lạ chỗ nào?" Ân Tu nhẹ nhàng hỏi, muốn xem trong mắt cô bé có gì khác biệt không.

"Tại sao lại vẽ chị này nằm ngủ vậy ạ?" Cô bé vừa chỉ vào bức tranh, vừa nhìn Ân Tu, vẻ mặt ngây thơ.

Ân Tu ngước mắt nhìn bức tranh. Người phụ nữ trong đó nhắm mắt, vẻ mặt bình yên, được bức tranh vĩnh viễn định hình trong khoảnh khắc này. Thoạt nhìn, ai cũng nghĩ cô ta đang đứng cầu nguyện, nhưng lời nói nằm ngủ của cô bé lại mở ra một hướng suy nghĩ mới cho Ân Tu.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy tóc cô ta chảy xuôi theo đầu, chỉ là vì được sắp xếp gọn gàng nên không dễ nhận ra.

Có lẽ bức tranh đã ghi lại hình ảnh một người phụ nữ đang nằm ngủ say, nhưng vì là góc nhìn từ trên cao, nên trông cô ta càng sống động hơn.

Thậm chí càng nhìn, bức tranh càng trở nên kỳ quái. Không gian bên trong bức tranh dần dần bị bóp méo, như muốn hút người vào, khiến đại não cảm thấy choáng váng.

"Có lẽ là vì lúc cô ấy ngủ trông đẹp hơn..." Ân Tu vội vàng quay đầu đi, không nhìn bức tranh nữa. Anh đơn giản giải thích rồi nắm tay cô bé, "Trời sắp tối rồi, chúng ta xuống lầu ăn cơm trước đi."

"Vâng." Cô bé cười hì hì gật đầu, trước khi ra khỏi phòng còn quay lại vẫy tay chào người phụ nữ trong tranh.

Ân Tu liếc nhìn, mặc dù không tiếp tục nhìn vào bức tranh, nhưng cảm giác bị bóp méo vẫn còn đó.

Anh vội mở cửa phòng, muốn ra ngoài hít thở.

Vừa ngẩng đầu lên, một đôi mắt xanh lam lập tức lọt vào tầm mắt anh. Trên tường hành lang đối diện cửa phòng có treo một bức tranh. Trong tranh là một người đàn ông thanh tú, trông bằng tuổi anh, lúc này đang hoảng sợ bám vào khung tranh nhìn chằm chằm Ân Tu.

Ánh mắt chạm nhau, cảm giác không gian bị bóp méo ban đầu lập tức tăng lên.

Không được nhìn vào tranh quá lâu... ý là cái này sao? Nó xuất hiện quá đột ngột.

Ân Tu nhanh chóng quay đầu đi, bình thản nắm tay cô bé ra khỏi phòng, không để ý đến người đàn ông đó, rồi quay người đi.

Nhưng người trong tranh lại nhìn chằm chằm vào anh, theo dõi từng cử chỉ của anh. Trước khi Ân Tu rời đi, hắn ta lẳng lặng phát ra âm thanh, "Xin hãy cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận với hắn..."

Tiếng lẩm bẩm trầm thấp vang vọng khắp hành lang, hòa cùng với cảm giác bị theo dõi, rớt xuống lưng Ân Tu, khiến anh như bị kim châm.

"Cậu rất nguy hiểm... cậu cậu cậu còn nguy hiểm hơn họ..."

"Ban đêm đừng trả lời hắn, đừng trả lời... đừng trả lời trả lời trả lời..."

"Mau rời khỏi đây mau mau mau mau đi đi đi..."

Những âm thanh chồng chất lên nhau, mơ hồ và không rõ ràng, ngay lập tức khiến Ân Tu cảm thấy đầu óc choáng váng. Âm thanh giống như tạp âm sắc nhọn xâm nhập vào não anh, lượn lờ bên tai, kéo dài tiếng ù tai.

Hơi lạnh từ hành lang xuyên qua lớp da anh, từ từ xâm nhập vào cơ thể. Cơ thể đột nhiên trở nên nặng nề đến mức Ân Tu không thể cử động.

Anh theo bản năng chống cự, cảm thấy dạ dày trào lên một trận, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cảm giác không gian bị bóp méo bao trùm cơ thể anh càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cả hành lang trong mắt Ân Tu bắt đầu méo mó, cơ thể anh dường như cũng bị kéo vào sự méo mó đó, trở nên vô cùng nặng nề, nửa ngày cũng không nhúc nhích được bước nào.

"Đi đi... đi..."

"Rời rời đi..."

"Hắn hắn hắn... nguy hiểm nguy hiểm nguy—"

"Anh ơi!" Đột nhiên một tiếng kêu trong trẻo của cô bé vang lên, kéo Ân Tu trở về với thực tại. Trên khuôn mặt ngây thơ của cô bé là vẻ nghi hoặc, "Anh bị sao vậy ạ?"

Ân Tu sững sờ. Hơi lạnh và cảm giác nặng nề trên người anh biến mất ngay lập tức. Anh quay đầu nhìn về phía bức tranh. Bức tranh rất bình thường, là hình ảnh người đàn ông nhắm mắt, yên tĩnh và đẹp đẽ, giống như một bông hoa sẽ không bao giờ tàn, được định hình trong khoảnh khắc này.

"Anh ơi, sao vậy ạ?" Cô bé nghi hoặc kéo tay Ân Tu, "Anh không khỏe à?"

"Không có gì." Ân Tu quay đầu lại, cảm thấy khó hiểu trước những lời nói của giọng nói đó.

Sau khi cảm giác nặng nề không thể cử động tan đi, cảm giác bị theo dõi vẫn còn đó.

Ân Tu nắm tay cô bé tiếp tục đi dọc hành lang. Cảm giác bị theo dõi từ những bức tranh hai bên dày đặc như thủy triều, nhưng ngẩng đầu lên, chỉ thấy những người nhắm mắt.

Trong tranh có những cô gái trẻ đẹp, những người phụ nữ quyến rũ, những thiếu niên đầy sức sống, và cả những người đàn ông cổ kính nhưng không kém phần trí thức. Đặc điểm chung là tất cả đều đẹp theo những cách khác nhau. Có thể thấy rõ chủ nhân của những bức tranh này là một người yêu cái đẹp.

"Có nhiều anh trai chị gái xinh đẹp quá..." Cô bé lẩm bẩm nhỏ giọng nhìn những bức tranh, "Tiếc là đều chết cả rồi."

Ngoài đại sảnh để nghỉ ngơi và ra vào, tầng một còn có một nhà ăn. Bây giờ gần đến giờ ăn tối, có khá nhiều người chơi đang chờ ở dưới lầu, tiện thể nghỉ ngơi, nghiên cứu quy tắc trên cột trụ.

Họ thấy Ân Tu đi xuống, không ai có vẻ mặt tốt. Mọi người đều muốn tránh né, nhưng thấy cô bé cũng đi xuống, lại muốn xán lại gần, dù sao cô bé cũng là một trong những điều kiện quan trọng để thông quan.

Kết quả là Ân Tu và cô bé ngồi ăn ở một góc, một nhóm người chơi đi lại xung quanh, muốn lại gần nhưng không dám, chỉ có thể túm năm tụm ba lại nhìn chằm chằm vào đó, xì xào bàn tán nhỏ giọng.

"Anh nói xem tại sao cô bé đó chỉ thân với hắn ta vậy? Tôi nhớ cô bé khá tàn bạo mà."

"Chắc là người ta có thủ đoạn đặc biệt nào đó."

"Nhưng hắn ta cũng là người mới mà? Sao lại không giống chúng ta? Không có chút cảm giác của người mới nào. Anh nói xem hắn ta có phải là đại lão đó không?"

"Đại lão cung cấp công lược trong ba ngày đầu đã chết rồi, chắc chắn không phải hắn ta."

"Tôi cứ có cảm giác người này giống hơn một chút."

"Thôi đi, người dẫn đầu của chúng ta đã xác nhận người kia rồi, sao mà sai được. Trương Tư có kinh nghiệm thông quan rồi, nhận người giỏi hơn chúng ta."

"Cái này thì cũng đúng, nhưng tôi vẫn có cảm giác..."

"Tôi dám cá chắc chắn không phải hắn ta. Hắn ta chỉ là một bình hoa thôi, trẻ con bây giờ chẳng phải thích gần gũi với người đẹp sao. Tối nay hắn ta chắc chắn không sống sót được."

"Anh nói chắc chắn vậy à?"

"Anh không nhận ra à? Thỉnh thoảng những bức tranh trên tường lại mở mắt, nhưng chúng chỉ nhìn một người thôi... chính là người đàn ông đó."

"Theo cảm giác của tôi, tối nay hắn ta chắc chắn sẽ gặp chuyện."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play