Lời Ân Tu vừa dứt, Lê Mặc lập tức áp sát lại, dính chặt lấy Ân Tu, hơi thở quấn lấy nhau.
Thiếu đi một phần cơ thể của quái dị, Lê Mặc dường như trở nên luống cuống. Hắn không biết phải dùng các bộ phận của con người để hôn như thế nào, chỉ biết dán sát vào người Ân Tu cọ cọ, thử dò mấy lần.
“Anh là cún con à?” Ân Tu mặt không cảm xúc nhìn người trước mặt, khi còn là quái dị thì có vẻ rất thành thạo, thành người rồi thì chịu. Cấu tạo trong miệng này đúng là uổng công nghiên cứu rồi.
Lê Mặc thè lưỡi, “Cái này ngắn quá, không dài bằng lưỡi của tôi, không biết dùng.”
Hắn nói rất gượng gạo, nhưng Ân Tu dường như đã hiểu, ví dụ như một người có ngón tay dài bỗng một ngày biến thành người có ngón tay ngắn thì đến cả cầm đồ vật cũng không xong. Chắc là... cảm giác này?
Thấy Lê Mặc bực bội kẹp lưỡi mình lại muốn kéo ra, Ân Tu bất đắc dĩ chủ động tiến đến.
Anh cảm thấy nếu còn nhìn hắn xoắn xuýt thêm một chút nữa, Lê Mặc sẽ trực tiếp tự giật lưỡi mình ra và thay một cái mới vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play