Thím Quách lại lớn tiếng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Nhị Nha, là mẹ sai rồi, mẹ đã đến chậm...”
“Con hiện tại ở đâu? Mẹ đến rồi, đến đưa con về nhà...”
Chính là, mặc cho thím Quách có kêu thế nào, xung quanh lại không có bất kỳ động tĩnh nào, chỉ có mấy người nhẹ nhàng thở.
Quý Vãn Tinh nhìn thím Quách đau lòng muốn chết như vậy, hơi có chút đồng cảm, trên thế giới này, thống khổ nhất là ly biệt máu thịt chí thân!
Vương Thuận nói: “Thím Quách à, hiện tại cũng không phải lúc khóc, chúng ta vẫn nên mau chóng quay về để lo hậu sự cho Nhị Nha đi!”
“Bằng không linh hồn nhỏ bé của Nhị Nha lâu ngày sẽ tìm không thấy đường về nhà!”
Thím Quách nghe xong, cũng ngừng tiếng khóc, dường như nghe lọt lời Vương Thuận, nhìn bãi tha ma này, tưởng tượng đến nơi đây có thi thể con gái mình, nàng liền vô cùng đau đớn! Muốn tìm được thi thể Nhị Nha cũng đã không thể nào! Rốt cuộc đã qua nhiều ngày như vậy, thân thể chỉ sợ đã sớm hư thối biến mất, hoặc là đã bị dã thú ăn mất rồi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play