“Chỉ là tình cờ thôi.” Thực ra, cô chưa từng gặp anh lần nào. Nhưng cô vẫn mỉm cười bình thản, bổ sung thêm:
“Tôi ở cạnh bà cụ nhiều hơn, chắc cậu chủ Phó không nhớ đến một người làm như tôi.”
Câu nói này vừa nhấn mạnh sự quan tâm của Phó Thời Nghiên dành cho bà cụ, lại khéo léo ám chỉ mối quan hệ thân thiết giữa cô với bà, thậm chí là với chính anh.
Quả nhiên, ngay cả Lâm Hiếu Viễn cũng bắt đầu quan sát cô. Ông gần năm mươi tuổi, giữa hai chân mày đã hằn rõ nếp nhăn, ánh mắt sắc bén, toát lên vẻ nghiêm nghị.
Lâm Hiếu Viễn đẩy nhẹ gọng kính, che đi tia sáng lóe lên trong mắt, rồi nói:
“Xem ra cô làm việc không tồi, đến mức được bà cụ Phó viết hẳn thư tay giới thiệu.”
“Ông Lâm quá khen rồi. Hay là đợi bà chủ đến, để tôi nấu vài món cho ông nếm thử?” Giang Vụ Tịch nói.
“Không cần. Người do bà cụ Phó tiến cử, chắc chắn không sai đâu. Quản gia Lưu, đi làm thủ tục với Tiểu Giang đi.”
Lâm Hiếu Viễn vừa dứt lời, một giọng nữ đột ngột vang lên:
“Ông quyết định nhanh gọn quá nhỉ?”
Giang Vụ Tịch quay đầu nhìn theo tiếng nói. Một người phụ nữ sang trọng từ trên cầu thang bước xuống, chính là Khuất Tâm Liên.
Bà ta được chăm sóc rất kỹ, trông chỉ như ngoài ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi. Khi còn trẻ có nét quyến rũ sắc sảo, giờ đã bớt đi phần lẳng lơ, nhưng vẫn giữ được phong thái yêu kiều.
Lúc này, miệng Giang Vụ Tịch vẫn đầy vị máu tanh. Cô cố đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng, cúi mắt xuống, không để lộ chút biểu cảm nào.
Khuất Tâm Liên bước tới, ánh mắt sắc lạnh đánh giá cô từ đầu đến chân. Bà ta khẽ cười, liếc nhìn Lâm Hiếu Viễn, nheo mắt hỏi:
“Tôi nói rồi mà, sao hôm nay ông sốt sắng thế. Bình thường việc trong nhà có thấy ông quyết liệt như vậy đâu?”
Sắc mặt Lâm Hiếu Viễn thoáng trầm xuống, không vui vì bị bà ta vạch mặt ngay trước người ngoài.
“Là người được bà cụ Phó giới thiệu.” Ông hạ giọng cảnh cáo, rồi đứng dậy rời đi.
Khuất Tâm Liên vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo. Tuy vậy, bà ta biết chừng mực, liền đổi giọng ôn hòa:
“Con trai tôi ít khi về nhà, chồng tôi cũng không cần đến người phục vụ. Những việc khác cứ để quản gia Lưu sắp xếp cho cô.”
Lời này đồng nghĩa với việc đã đồng ý nhận cô vào làm.
Giang Vụ Tịch nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn đáp lời.
Sau đó, quản gia Lưu đưa cô đi tham quan sơ lược khuôn viên trong biệt thự. Khi quay về, cô phát hiện Lâm Diệu Thâm vẫn còn ngồi chễm chệ trên ghế, dáng ngồi vô cùng lười nhác và thoải mái.
Hai chân anh duỗi dài, tay gác lên thành ghế sofa, tư thế tự nhiên nhưng lại khiến người khác vô thức cảm thấy áp lực.
Giang Vụ Tích thản nhiên thu lại ánh mắt.
Nhưng Lâm Diệu Thâm thì đang quan sát cô. Đang giữa mùa hè, vậy mà cô lại mặc áo dài tay, quần dài màu trầm, tóc được buộc gọn thành đuôi ngựa, để lộ chiếc cổ trắng ngần khiến người ta tò mò không biết làn da dưới lớp vải kia có trắng đến mức nào.
“Cô tên là gì nhỉ?” anh lên tiếng.
Giang Vụ Tích quay người lại, lễ phép đáp: “Tôi tên là Giang Tích. Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Giang.”
“Sao cô lại làm công việc này?”
“Cậu Lâm, bởi vì tôi cần tiền.”
Lâm Diệu Thâm bật cười giễu, “Kiếm tiền thì còn nhiều việc khác mà.”
Giọng điệu đầy khinh thường đối với nghề giúp việc.
Một tia chua chát lướt qua trong lòng Giang Vụ Tích, nhưng trên mặt cô lại tỏ ra ngây ngô như chẳng hiểu gì.
“Cậu Lâm, tôi chỉ biết làm việc này thôi.”
Quả nhiên, Lâm Diệu Thâm ngay lập tức cảm thấy nhạt nhẽo, chẳng còn hứng thú trò chuyện tiếp.
Quản gia Lưu dặn dò thêm một số điều, rồi đưa thẻ ra vào và mật mã các khu vực chung cho cô.
“Nếu không có vấn đề gì thì mai chính thức bắt đầu công việc.”
Giang Vụ Tích gật đầu, trước khi rời đi còn đề nghị nấu bữa tối.
Quản gia Lưu từ chối: “Thường thì mọi người trong nhà đều ăn riêng, chỉ khi có việc quan trọng mới cùng ngồi ăn với nhau.”
Giang Vụ Tịch cúi mắt, âm thầm nhận ra gia đình này chẳng hề hòa thuận như vẻ bề ngoài.
Cô lấy từ trong túi ra một hộp bánh, nở nụ cười chân thành:
“Đây là bánh tôi tự làm. Mong ông đừng chê, xem như nếm thử tay nghề của tôi. Sau này nếu có điều gì chưa đúng, xin ông cứ góp ý.”
Sau khi cô rời đi, Lâm Diệu Thâm trông thấy quản gia Lưu quay lại, trong tay cầm thêm một hộp bánh.
“Cái gì đấy?” anh hỏi.
Quản gia Lưu kể lại lời cô vừa nói và đưa hộp bánh ra.
“Mới đến đã tìm cách lấy lòng ông, cũng không ngốc lắm. Tôi còn tưởng là một khúc gỗ xinh đẹp.”
Biết anh thích đồ ngọt, quản gia Lưu hỏi thử:
“Cậu có muốn ăn một cái không?”
Lâm Diệu Thâm nhìn chiếc bánh hình con thỏ trắng tinh, trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt xinh xắn có phần dè dặt ấy, rồi nhặt một cái bỏ vào miệng.
Vị ngọt nhẹ, béo mà không ngấy, đúng kiểu anh thích.
“Cậu thấy sao?” quản gia hỏi.
“Cũng thường thôi. Vị gì mà nhạt nhẽo...” Anh lầu bầu.
Rồi lẩm bẩm tiếp:
“Diễn hay đấy, cũng chẳng thường đâu.”
Lúc này, Giang Vụ Tích đang nằm trên chiếc nệm tạm trong phòng nghỉ, xung quanh bày la liệt thiết bị nghe lén. Khi được quản gia Lưu dẫn đi tham quan ban nãy, cô đã lén cài các thiết bị nghe trộm nhỏ vào các khu vực công cộng. Tuy nhiên, những vị trí đó vẫn còn hạn chế.
Vì vậy, ngay sáng hôm sau khi chính thức đến làm, Giang Vụ Tích liền tìm cơ hội cài thêm thiết bị vào phòng của Lâm An Ni và Khuất Tâm Liên.
Hôm nay cô đã thay bộ đồng phục đồng nhất màu xám khói, áo vest chân váy, trước ngực đeo bảng tên.
Lâm Diệu Thâm từ trên lầu bước xuống, cúi đầu bấm điện thoại. Từ khóe mắt anh thoáng thấy bóng áo xám đang đứng đó, liền buông một câu:
“Đem kính bơi lên bể ở tầng thượng.”
Khi lướt qua nhau, anh nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng:
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Lâm Diệu Thâm khựng bước, quay người lại, thấy cô đang cúi đầu lễ phép với mình.
Đồng phục trên người cô rõ ràng giống bao người khác, vậy mà mặc lên lại khiến người ta thấy đặc biệt vừa mắt.
Chân váy bó sát tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, cổ chân nhỏ nhắn, làn da trắng đến nỗi thấy cả những đường mạch xanh mờ dưới mu bàn chân.
Thấy cô xoay người rời đi, Lâm Diệu Thâm bất giác gọi lại:
“Còn gì nữa, thưa cậu?”
Khóe môi anh khẽ cong, bước nhanh về phía trước, cúi đầu ngắm cô.
Hôm nay cô búi tóc cao, trông chín chắn hơn hôm qua một chút. Làn da trắng như sứ, má hơi hồng, mắt sáng răng trắng, khiến người nhìn không thể rời mắt.
Hai người đứng rất gần nhau, chỉ một chút nữa là chóp mũi đã chạm nhau.
Giang Vụ Tích vô thức lùi lại, cúi đầu tỏ vẻ rụt rè, thực chất đang âm thầm cảnh giác, kéo giãn khoảng cách.
“Cậu cần gì thêm ạ…”
Lâm Diệu Thâm cúi nhìn cô, vóc dáng nhỏ nhắn chỉ đến ngực anh, cả người như đang trong trạng thái phòng bị cao độ. Một thoáng, anh như ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ người cô.
Ngọt ngào thanh mát, giống hệt vị bánh hôm qua, khiến người ta muốn nếm thử.
Anh đột nhiên muốn trêu chọc cô.
“Cô sợ cái gì, trong nhà này tôi là người dễ chịu nhất đấy.”
Anh hạ giọng, ghé sát lại, như kể một bí mật:
“Trước cô, có 7 người giúp việc. Ai cũng chưa làm nổi 10 ngày đã bỏ việc. Cô biết vì sao không?”
Giang Vụ Tích nhìn anh, không đáp.
Lâm Diệu Thâm vừa định nói tiếp, thì một giọng nói khác vang lên——
“Các người đang làm gì vậy?”