Khi cơ thể bị đôi bàn tay lớn ấy ôm lấy, Tư Họa cứng đờ người mà không thể nhúc nhích. Eo là chỗ nhạy cảm của cô, nếu không nhờ lớp áo dày cộm thì chắc cô đã hét toáng lên rồi.
- Nếu còn nằm nữa thì chắc tôi phải vào bệnh viện mất.
Ngôn Tuyển giữ lấy eo cô gái, lời nói trêu chọc mang theo ý cười.
Không dám buông một câu trêu ghẹo nào, Tư Hoạ vội vàng xoay người dậy còn đầu gối quỳ xuống nền tuyết. Chiếc mũ chẳng biết rơi xuống từ lúc nào đang nằm lăn một bên, lông ngỗng trắng cùng tuyết bay lả tả, nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc đen nhánh của cô gái. Cô hơi ngẩng cổ trắng ngần lên, môi đỏ răng trắng cùng vành tai đỏ bừng như sắp rỉ máu.
Tư Họa tự mắng mình, sao lại có thể làm ra chuyện ngốc nghếch đến vậy chứ!
Ngôn Tuyển chống một tay xuống tuyết để ngồi dậy, rồi mới sờ chiếc ba lô bị ép bẹp và đứng thẳng người. Sau đó, anh cúi xuống nhấc bổng Tư Họa đang quỳ trên mặt đất lên.
Đợi cô đứng vững, Ngôn Tuyển nhặt chiếc mũ đen rơi bên cạnh, phủi sạch tuyết rồi đội lại lên đầu cô và nhẹ nhàng dặn dò:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT