"Đúng là không quen ngươi." Ô Nhược nửa thật nửa giả nói. Làm sao cậu có thể quen biết với loại súc sinh tàn nhẫn đã giết hại cha mẹ mình chứ.
"Ngươi..." Nguyễn Trì Tranh bị lời nói của cậu chọc tức, đang định nổi giận thì thấy Ô Nhược bật cười: "Có phải ta chọc giận ngươi rồi không?"
Nguyễn Trì Tranh sửng sốt, nhất thời không biết Ô Nhược đang gây rối hay đang diễn trò.
Ô Nhược khịt mũi: "Hơn nửa tháng nay ngươi không đến thăm ta, suýt chút nữa ta đã nghĩ ngươi quên mất ta rồi. Ngươi có biết hạ nhân Ô phủ nói gì về ngươi không? Bọn họ nói vì ta là phế vật không thể tu luyện nên ngươi mới đồng ý làm bạn với ta, chỉ khi ở trước mặt ta, ngươi mới cảm thấy mình hữu dụng..."
Nguyễn Trì Tranh bị nói trúng tim đen, sắc mặt cứng đờ, tức giận nói: "Nói hươu nói vượn, sao ta có thể là người như vậy."
Khi nói lời này, hắn chột dạ nên không dám nhìn thẳng vào Ô Nhược.
Ô Nhược cười như không cười nhìn hắn, thầm nghĩ, ngươi chính là người như vậy đó. A!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT