Khi Ô Nhược tỉnh lại, y phát hiện bản thân đang bị người ta dùng xích sắt khóa chặt tay chân, ép thành hình chữ "đại". Trên ngực còn khóa thêm một ổ khóa lớn, tất cả dây xích và khóa đều khắc đầy phù văn phong ấn phức tạp. Y đang bị đặt trên một giá gỗ lớn, nằm giữa sân viện của chính nhà mình.
Ô Nhược vung tay, dây xích lập tức leng keng vang lên. Y cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra. Rõ ràng trước đó y còn đang cùng bằng hữu tốt uống rượu trong hoa viên, sao chớp mắt lại bị trói như thế này?
"Ngươi tỉnh rồi sao?" – Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Người nọ bước ra đứng đối diện với y, Ô Nhược nhận ra ngay — là bằng hữu tốt từ nhỏ của mình, Nguyễn Trì Tranh.
Y lắc lắc xiềng xích trên cổ tay, vẻ mặt ngơ ngác:
“Ngươi... tại sao lại trói ta thế này?”
Từ nhỏ Ô Nhược và Nguyễn Trì Tranh cùng lớn lên, thân thiết như tay chân, từng vì nhau mà liều cả mạng sống.
Thế nhưng Nguyễn Trì Tranh chỉ lạnh lùng nhìn y, âm giọng băng lãnh:
“Ta hỏi ngươi một lần duy nhất — bí thuật Ảnh Trộm đang ở đâu?”
Ô Nhược sững người, nhíu mày:
“Ngươi cũng biết rõ ta không hề cất giấu bí thuật Ảnh Trộm.”
Ảnh Trộm bí thuật đúng là tồn tại trong đầu y, nhưng ngoại trừ hai chữ "Ảnh Trộm" thì không hề có nội dung nào cụ thể. Dù truyền thuyết đồn rằng kẻ sở hữu bí thuật này sẽ vô địch thiên hạ, song chính y cũng chưa từng lĩnh hội được điều gì. Nhiều tộc nhân tin rằng y đang che giấu, đến cả y cũng từng nghĩ bí thuật ấy thật sự thần kỳ. Thế nhưng đến tận bây giờ, nó chỉ là cái tên rỗng không.
Ô Nhược chỉ phát hiện mình sở hữu bí thuật này khi đã hai mươi lăm tuổi. Trước đó y luôn bị xem là phế vật, không thể tu luyện. Sau khi vô tình đánh vỡ Trường Sinh Bài, y mới biết bản thân bị phong ấn linh lực từ nhỏ, và chỉ khi phá vỡ bài vị ấy, phong ấn mới được gỡ bỏ.
Khi phong ấn bị phá giải, trong đầu y hiện ra nhiều công pháp, trừ Ảnh Trộm ra, những cái còn lại y đều học rất kỹ. Từ đó, Ô Nhược mới thật sự bắt đầu tu hành.
Nguyễn Trì Tranh quát ra ngoài:
“Người đâu, dẫn họ vào!”
"Rõ!" — Bốn gã hộ vệ lập tức lôi vào một đôi phu phụ trung niên, cả hai đều bị bịt miệng. Chúng dùng lực đạp mạnh sau gối, khiến cả hai quỳ rạp xuống đất.
"Cha? Nương?" — Ô Nhược nhận ra ngay, hai người đó chính là cha mẹ ruột của y. Sắc mặt y lập tức tái xanh vì kinh hoảng và phẫn nộ:
“Nguyễn Trì Tranh! Ngươi làm quá rồi đấy! Mau thả cha mẹ ta ra!”
Ô phụ và Ô mẫu thấy con mình bị trói, cả hai òa khóc, cố vùng vẫy gọi tên y dù miệng bị bịt chặt.
Nguyễn Trì Tranh chẳng buồn đáp, rút đại đao vung lên — phập! — chém thẳng xuống, chặt đứt cánh tay cha Ô Nhược.
"Ô a!" — Ô phụ trợn trừng mắt, toàn thân run bần bật, mồ hôi túa ra như mưa, đau đớn tới suýt lịm đi.
"Ô ô ô ô!" — Ô mẫu gào thét thảm thiết, toàn thân run rẩy.
Ô Nhược trừng mắt nhìn, đầu óc trống rỗng như người say rượu, không thể nào tin nổi những gì đang diễn ra.
Nguyễn Trì Tranh cười lạnh, nhấc chân giẫm mạnh lên vết thương rỉ máu của Ô phụ:
“Ô Nhược, đây là cái giá cho sự bướng bỉnh của ngươi.”
Ô phụ đau đớn đến mềm nhũn, ngã quỵ xuống nền đất.
Ô Nhược run rẩy, miệng lẩm bẩm:
“Nguyễn Trì Tranh... ngươi...”
"Không chịu nói?" — Nguyễn Trì Tranh vung đao, chém thẳng xuống cổ Ô phụ.
Phập!
Đầu rơi xuống đất. Máu nóng phun đầy mặt Ô Nhược.
Y sững sờ nhìn thi thể phụ thân, hoàn toàn không tin nổi người bạn từ thuở nhỏ của mình lại dám làm chuyện tàn độc đến vậy. Trước kia, Nguyễn Trì Tranh còn thân thiết gọi cha y là "bá phụ"... Vậy mà giờ đây, ông lại chết trong tay hắn, máu tươi nhòe cả khuôn mặt y — tất cả đều là thật!
"Ô ô ô ô!" — Ô mẫu như phát điên, gào thét, giãy giụa thoát khỏi tay bốn gã thủ vệ, nhào đến ôm thi thể chồng, đau đớn ngã quỵ.
Mắt Ô Nhược đỏ ngầu, y rống lên điên cuồng, dồn sức giật mạnh dây xích:
“Nguyễn Trì Tranh! Ngươi giết cha ta! Ngươi là súc sinh! Ta thề, có chết cũng phải kéo ngươi theo!”
Nguyễn Trì Tranh nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc. Hắn giơ đao lên, kề vào cổ Ô mẫu:
“Không chịu nói? Người tiếp theo chết — sẽ là mẹ ngươi.”
Ô Nhược hoảng hốt tột độ, giọng khàn đi vì gào thét:
“Giữa chúng ta không có gì che giấu! Ta có hay không có bí thuật, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”
"Thì ra bí thuật còn quan trọng hơn cả mẹ ngươi à?" — Nguyễn Trì Tranh nhếch môi, giơ cao đại đao.
"Không! Đừng làm bậy!" — Ô Nhược tuyệt vọng hét lớn —
“Ngươi muốn bí thuật phải không? Ta... ta cho ngươi! Cầu xin ngươi tha cho mẹ ta!”
"Được thôi." — Nguyễn Trì Tranh liếc nhìn Ô mẫu, ánh mắt hiện vẻ đê tiện ghê tởm.
“Nhìn bà ta đã ngoài năm mươi mà vẫn còn xinh đẹp, ta tha cho một mạng. Nhưng — thưởng cho bọn họ.”
"Bọn họ" — chính là bốn tên hộ vệ, chúng lập tức nhào đến, nhe răng cười như lũ thú đói:
“Đa tạ thiếu gia! Món hàng này vẫn còn 'ngon mắt' lắm.”
Chúng túm lấy Ô mẫu, cười đê tiện. Một tên cúi xuống hôn lên mặt bà, tên khác xé toạc áo, lộ ra yếm lụa màu xanh nhạt. Kẻ thứ ba xé rách váy, còn tên cuối cùng đã tuột quần, cưỡng ép áp sát vào thân thể bà.
Ô mẫu vừa khóc vừa vùng vẫy nhưng không thể chống lại bốn kẻ lực lưỡng. Chúng lôi bà ra bàn ăn, một tên cưỡng bức ngay tại chỗ, động tác dã man khiến thân thể bà co giật liên hồi.
Cả sân viện vang lên tiếng cười khả ố.
Ô Nhược gào thét như kẻ điên:
“Các ngươi dám động vào mẹ ta! Ta sẽ giết sạch các ngươi!”
"Vô ích." — Nguyễn Trì Tranh ung dung nói —
“Người Ô gia hận không thể giết sạch cả nhà các ngươi, ai sẽ tới cứu chứ?”
Ô Nhược trừng mắt:
“Không thể nào! Không bao giờ!”
"Ngươi không tin?" — Nguyễn Trì Tranh cười lạnh —
“Cha ngươi từng áp chế bá phụ và tiểu thúc, khiến họ nuốt hận trong lòng suốt bao năm. Chính bọn họ âm mưu hủy tu vi của ông. Còn đại ca Ô Trúc của ngươi — ngươi biết vì sao chết không? Là người Ô gia ghen ghét thiên phú của hắn, sai người giết lúc hắn ra ngoài rèn luyện.”
"Ngươi... ngươi bịa đặt!" — Ô Nhược hét lên, giọng run rẩy.
“Ô Hi, muội muội ngươi, cũng bị ép gả cho Ba Sắc vì bị hắn hạ tình chú. Sau khi nàng chết, Ba Sắc dùng xác nàng luyện thành con rối.”
Nguyễn Trì Tranh nhếch môi độc ác:
“Ô gia — từ trên xuống dưới — toàn lũ độc địa. Bọn chúng sẽ không cứu ngươi đâu, có khi còn trốn đâu đó, nhìn ngươi chết mà cười.”
“Á—!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một trong bốn tên thủ vệ vừa bị Ô mẫu đá trúng hạ thân, ngã gục xuống đất, đau đớn r*n rỉ. Nhân cơ hội, bà liều mạng vùng vẫy thoát khỏi đám súc sinh, chạy như điên đến bức tường gần đó.
Ô Nhược hoảng loạn hét lớn:
“Không! Nương! Đừng—!”
“Rầm!”
Tiếng va chạm vang lên nặng nề. Ô mẫu đập mạnh đầu vào tường.
Ô Nhược trừng mắt, toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng, không còn chút hy vọng nào:
“Nương! Nương ơi...!”
Một tên hộ vệ tiến lên dò xét, rồi quay lại báo cáo:
“Công tử, bà ta... đã chết rồi.”
Ô Nhược nghiến răng, ánh mắt đỏ rực, gào lên như dã thú:
“Nguyễn Trì Tranh!! Ngươi là súc sinh! Ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp! Cả đời này ta sẽ không tha cho ngươi!!”
Nguyễn Trì Tranh nhìn y đầy khinh miệt, cười lạnh:
“Được. Có bản lĩnh thì đến mà báo thù. Ngươi nghĩ ta không biết ngươi không có bí thuật sao? Ta biết chứ! Nhưng ta cố ý dùng chuyện này để tra tấn ngươi, để nhìn thấy ngươi thống khổ, để nghe tiếng gào thét tuyệt vọng của ngươi! Ta chỉ cần thế thôi!”
Hắn cầm đao, chém mạnh xuống đùi phải Ô Nhược.
“Aaaa—!!!”
Ô Nhược đau đớn hét lên thảm thiết, gần như ngất lịm vì vết thương quá sâu.
Bỗng nhiên, từ phía sau bức tường có tiếng cười điên dại vọng đến:
“Ha ha ha! Ô Nhược ơi là Ô Nhược! Cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Nguyễn Trì Tranh quay sang, nịnh nọt hỏi:
“Sư phụ, người thấy thế nào? Cao hứng chứ?”
Người nọ đứng trong góc tối, toàn thân khoác áo choàng đen, khuôn mặt bị bóng tối che khuất.
“Cao hứng! Rất cao hứng!” — giọng hắn âm trầm, thù hận ngập tràn —
“Tiếp tục tra tấn hắn, khiến hắn sống không bằng chết!”
“Tuân lệnh!” — Nguyễn Trì Tranh lại vung đao, chém xuống tay phải Ô Nhược.
Ô Nhược không chịu nổi nữa, ngất đi lần nữa vì đau đớn.
“Sai người dội nước lạnh, không được để hắn chết!” — kẻ thần bí ra lệnh.
Một thủ vệ lập tức hắt thau nước lạnh vào mặt Ô Nhược, khiến y giật mình tỉnh lại, toàn thân run rẩy.
“Ta ghét đôi mắt của hắn... móc ra cho ta.” — kẻ thần bí giọng đầy ác độc.
Ô Nhược thều thào, máu chảy khắp mặt:
“Ngươi là ai...? Ta chưa từng... đắc tội với ngươi...”
“Ngươi không xứng được biết ta là ai.” — giọng nói lạnh như băng.
Nguyễn Trì Tranh rút chủy thủ, không chút do dự đâm vào mắt trái Ô Nhược.
“Phập! Phập!”
Cả hai mắt bị móc ra, máu tuôn xối xả, hốc mắt trống hoác như hai lỗ đen rỗng rãi.
“AAAAA!!!”
Tiếng thét đau đớn chấn động trời đất. Rồi Ô Nhược lần thứ ba bất tỉnh.
“Không được để hắn chết!” — kẻ thần bí lại nhắc nhở.
Nguyễn Trì Tranh nhét một viên đan dược vào miệng y, ép y tỉnh lại một lần nữa.
Toàn thân đau đớn tê dại, hốc mắt trống rỗng, Ô Nhược nghiến răng hỏi:
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ta với ngươi không thù không oán, vì sao lại diệt cả nhà ta?!”
Giọng nói kia bật cười khinh bỉ:
“Nếu ngươi có kiếp sau, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Nguyễn Trì Tranh vâng lệnh, túm cằm Ô Nhược, ra hiệu cho thủ vệ kéo lưỡi y ra.
Ngay lúc lưỡi sắp bị cắt—
Một tiếng hét kinh hoàng vang vọng từ xa:
“Cứu mạng! Là Hắc Tuyên Dực! Hắc Tuyên Dực đến rồi!!”
Kẻ thần bí run lên một chút, ánh mắt đầy lo sợ:
“Hắn đến rồi! Rút lui!!”
Nguyễn Trì Tranh lưỡng lự:
“Nhưng hắn vẫn chưa chết—”
“Không cần nói nhiều, giết hắn rồi đi!” — kẻ thần bí quát lên.
Nguyễn Trì Tranh không nấn ná thêm, rút chủy thủ, đâm mạnh vào tim Ô Nhược.
Phập!
Rồi hắn ném ra một bình dầu hỏa, đốt cháy thi thể Ô Nhược trong ngọn lửa đỏ rực.
Trong phút giây cuối cùng, Ô Nhược dồn hết tàn lực, trừng đôi hốc mắt rỗng, máu chảy như suối, oán độc nguyện rủa:
“Ta, Ô Nhược, lấy linh hồn ra nguyền…
Vĩnh viễn không luân hồi!
Hóa thành lệ quỷ!
Đời đời kiếp kiếp không để các ngươi được yên ổn...!”