Thẩm Dạ nhìn ngây người.

Ba từ khóa màu xanh lá giống hệt nhau...

Có thể kích hoạt năng lực ẩn?

Mình đã có được hai từ khóa "Người một nhà".

Nói cách khác, ngày mai mình nhất định phải có được từ khóa "Người một nhà" thêm một lần nữa thì mới nhận được năng lực ẩn đó.

Năng lực ẩn.

Nghe thôi đã thấy ra dáng lợi hại rồi.

Thế nhưng, bản thân mình lại không hề biết nguyên lý để nhận được từ khóa.

Mình chỉ là do may mắn mới nhận được từ khóa "Người một nhà" hai lần liên tiếp.

Thẩm Dạ cúi đầu sờ lên vết máu trên người, chìm vào suy tư.

Đây là vết thương nhỏ do trường mâu đâm xuyên qua lớp giáp da rách nát.

Bất kể là ở làng Tinh Linh hay chiến trường vong linh, dường như đều có một điều kiện tiên quyết.

Mình phải ở trên sân nhà của người khác.

Thứ hai.

Mình phải ở trong tình thế nguy hiểm đến tính mạng.

Ở làng Tinh Linh có ba vong linh giám sát mình, trên chiến trường vong linh thì mình bị các chiến sĩ Nhân tộc giơ vũ khí vây quanh.

Cuối cùng, mình phải khiến người khác buông bỏ địch ý, thậm chí bằng lòng giúp đỡ mình.

Lúc ở làng Tinh Linh, Lanny đã cho mình vòng tay, còn đi gọi binh sĩ Tinh Linh tuần tra tới.

Trên chiến trường vong linh, Roman đã cung cấp cho mình túi quân dụng cá nhân.

Chắc là ba điểm này.

Yêu cầu này cũng quá cao rồi, mình quả thực là đang nhảy múa trên lưỡi đao mới khó khăn lắm mới giữ được cái mạng.

Ngày mai cũng phải làm như vậy sao?

Muốn lấy mạng người à!

Thẩm Dạ suy nghĩ một lát, không khỏi khẽ lắc đầu.

Bây giờ nghĩ lại chuỗi từ khóa trên đầu vị Đại Tư Tế Tinh Linh kia, mình vẫn có cảm giác ngạt thở.

Tại sao phải đặt mình vào tình thế hiểm nghèo như vậy?

Không!

Đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Một khi tình huống quá nguy hiểm, mình thà từ bỏ cái năng lực ẩn này còn hơn!

Mạng là quan trọng nhất!

Hắn lặng lẽ đưa ra quyết định.

Điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng “reng reng reng”.

“Alo?”

“Thẩm tiên sinh, ngài có một vị khách tới thăm.” Giọng của cô gái rất dịu dàng.

“Là ai vậy?” Thẩm Dạ hỏi.

“Người nhà của Lạc Phi Xuyên, thân phận đã được tập đoàn xác minh, không có vấn đề gì, ngài có muốn gặp cô ấy không?”

“...Được.” Thẩm Dạ đồng ý.

“Vậy mời ngài đến phòng khách ở tầng 50, chúng tôi có các biện pháp an ninh hoàn hảo, tôi cũng sẽ đưa đối phương đến đó gặp ngài.”

“Làm phiền cô rồi.”

“Không có gì ạ.”

Điện thoại được gác máy.

Thẩm Dạ không khỏi nhớ lại cảnh tượng trong văn phòng cảnh sát trưởng, thi thể bị trói của Lạc Phi Xuyên.

Chỉ vì điều tra chuyện của mình mà anh ấy mới chết oan uổng.

Ngay cả sau khi chết, anh ấy vẫn nói ra mật mã Côn Lôn, cứu mình một mạng.

Nếu có thể làm gì đó cho người nhà của anh ấy...

Mình tuyệt đối sẽ không do dự.

Thẩm Dạ ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi ký túc xá.

Tầng 50.

Thẩm Dạ bước vào phòng khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gái đó.

Trên đầu nàng cài một chiếc nơ bướm màu đen, mái tóc dài đến eo, thân trên mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, hông đeo trường kiếm, phối cùng một bộ váy mã diện màu xanh đen, dáng người như hạc, đứng một mình một cõi.

Cô gái đang ngắm nhìn khung cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ.

Xung quanh không có ai khác.

“Xin lỗi, xin hỏi là cô tìm tôi sao?”

Thẩm Dạ hỏi.

Cô gái xoay người, dưới ánh mặt trời, một đôi mắt hạnh trong như nước mùa thu đối diện với Thẩm Dạ.

Nàng trông có vẻ trạc tuổi Thẩm Dạ.

“Thẩm Dạ?” Cô gái hỏi.

“Vâng.”

Thẩm Dạ đang định nói tiếp thì bỗng khựng lại.

Hắn phát hiện trên đỉnh đầu cô gái hiện ra một dòng chữ nhỏ.

“Đại kiếm khách.”

Từ khóa!

Tim Thẩm Dạ đập thịch một cái.

Lại là từ khóa!

Bản thân mình mang năng lực của “cửa”, có thể nhìn thấy từ khóa của người khác.

Thế nhưng, sau khi gặp qua bao nhiêu người như vậy...

Mình chỉ mới gặp một người có từ khóa!

Tiền Như Sơn một đao chém chết thích khách trong nháy mắt mà còn không có đánh giá từ khóa.

Trong thế giới Ác Mộng, nhiều Nhân tộc, vong linh, Tinh Linh như vậy cũng không có từ khóa.

Chỉ có Đại Tư Tế Tinh Linh mới có một chuỗi từ khóa dài như thế!

Ai mà ngờ được...

Cô gái trạc tuổi mình này lại sở hữu từ khóa “Đại kiếm khách”!

Mạnh quá đi.

Liệu cô ấy có thể tiện tay giết mình trong nháy mắt không?

Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu Thẩm Dạ.

Nhưng cô gái không biết những điều đó, chỉ tiếp lời:

“Chào cậu, tôi là Tiêu Mộng Ngư, em gái ruột của Lạc Phi Xuyên, lần này đến là muốn hỏi cậu một chút về tình hình của anh trai tôi.”

“Mời ngồi bên này.” Thẩm Dạ nói.

“Được.”

Hai người ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cửa sổ sát đất.

“Kẻ giết anh trai tôi đã chết rồi.” Tiêu Mộng Ngư lạnh nhạt nói.

“Cái gì?” Thẩm Dạ kinh ngạc.

Không phải Tiền Như Sơn nói hung thủ đã bị bắt sống sao?

Cô gái bình tĩnh nói tiếp: “Nói nhỏ cho cậu biết, là do tôi giết.”

Thẩm Dạ nhìn quanh.

Nhân viên phục vụ gần nhất đang đứng sau quầy bar cách đó hơn hai mươi mét, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà pha một bình trà.

Không có ai khác.

Nhưng mà, dù sao ở đây cũng phải có camera giám sát chứ.

Cô cứ thế đường hoàng nói ra chuyện này sao?

“Không cần căng thẳng,” cô gái chậm rãi nói, “anh trai tôi là một người tài năng có hạn, cho nên tôi đã giới thiệu anh ấy vào một ngôi trường xem như không tệ, vốn định chờ anh ấy tốt nghiệp, tìm một công việc tàm tạm, sau đó cưới một cô vợ coi như được, để nối dõi tông đường cho Lạc gia.”

Thẩm Dạ lặng lẽ lắng nghe.

Dường như có gì đó không đúng...

Theo ấn tượng của mình và lời giới thiệu của Tiền Như Sơn, Lạc Phi Xuyên phải là thiên chi kiêu tử, sao trong miệng em gái anh ấy lại thành “người tài năng có hạn”?

Cô gái nói tiếp:

“Vốn dĩ mọi chuyện đều diễn ra theo ý của tôi, tôi hy vọng anh trai có thể được bảo vệ như vậy, bình an sống hết một đời.”

“Ai ngờ anh ấy lại bị người ta giết, thi thể bị trói lại, giấu trong tủ.”

Trong đôi mắt cô gái ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn.

“Tiện thể nói một câu, hai người bạn học của anh ấy, vì ghen tị với chút vinh dự mà anh ấy nhận được, đã động tay động chân vào vũ khí của anh ấy.”

“Sau khi tra ra, tôi đã xử lý bọn họ rồi.”

Thẩm Dạ không nói nên lời.

Mới bao lâu chứ?

Chỉ một đêm, cô đã xử lý sát thủ, tìm ra hai kẻ hãm hại anh trai cô, rồi cũng xử lý luôn bọn họ?

Vậy nên cô mới xứng với danh hiệu “Đại kiếm khách” chứ.

Cô gái cười cười, nói: “Sao cậu không nói gì? Chẳng lẽ chỉ cho phép người khác bắt nạt anh ấy, không cho phép tôi báo thù cho anh ấy sao?”

“Không phải,” Thẩm Dạ nói, “tôi chỉ đang nghĩ, cô giết người như vậy, liệu có ai đến bắt cô không; và tại sao anh trai cô họ Lạc, còn cô lại họ Tiêu.”

“Thì ra là vậy, cậu rõ ràng họ Thẩm, nhưng chưa từng sống trong thế gia, nên cậu sẽ không hiểu được đâu.”

Tiêu Mộng Ngư có chút ngạc nhiên, ý vị khó hiểu trong mắt tan đi, khẽ nói: “Anh trai tôi tài năng không đủ, vốn chỉ muốn bình an sống hết một đời, nhưng lại chết rồi.”

“Anh ấy là con cháu thế gia, lại chết trong tay thích khách.”

“Tôi đại diện cho Lạc gia ra mặt, đòi lại công bằng cho anh ấy, không ai dám nói nửa lời.”

“Còn nữa...”

“Mẹ tôi họ Tiêu, nên tôi theo họ mẹ.”

“Hiểu rồi,” Thẩm Dạ gật đầu, “mời cô nói tiếp.”

“Tôi sẽ kể sơ qua cho cậu nghe chuyện đã xảy ra.”

Tiêu Mộng Ngư chậm rãi nói: “Tên thích khách đó đã nhận đơn hàng giết cậu trên nền tảng của Thích Khách Liên Minh.”

“Kết quả là, anh trai tôi vì điều tra chuyện này mà lại thật sự tìm được nơi ẩn náu của tên thích khách, hai người giao chiến, vũ khí của anh tôi xảy ra vấn đề, nên đã bị thích khách giết chết.”

“Tên thích khách cũng không biết ai muốn giết cậu, cũng không biết mình đã giết một người của Lạc gia.”

“Manh mối đứt rồi à?” Thẩm Dạ nói.

“Đúng vậy.” Tiêu Mộng Ngư nói.

“Nhưng cô đã báo thù cho cảnh sát trưởng Lạc rồi.” Thẩm Dạ nói.

“Chưa đủ, tôi muốn tìm ra kẻ đã thuê sát thủ giết cậu...”

Tiêu Mộng Ngư khẽ vuốt chuôi kiếm, mắt cụp xuống, giọng nói trở nên mờ ảo như sương:

“Thích khách giết anh trai tôi, vậy thì tôi sẽ giết cả thích khách lẫn kẻ chủ mưu đứng sau, để an ủi linh hồn anh trai tôi trên trời.”

“Thẩm Dạ, cậu có bằng lòng giúp tôi không?”

“Đương nhiên là bằng lòng.” Thẩm Dạ nói.

“Thật sao?” Tiêu Mộng Ngư ngước mắt nhìn hắn.

“Anh trai cô chết là vì chuyện của tôi, nếu tôi có thể làm gì đó cho anh ấy, tôi nhất định sẽ làm.” Thẩm Dạ nói.

“Quân tử nhất ngôn.” Tiêu Mộng Ngư nói.

“Tứ mã nan truy.” Thẩm Dạ nói.

“Tứ mã nan truy là gì?” Tiêu Mộng Ngư ngạc nhiên hỏi.

Thẩm Dạ lúc này mới phản ứng lại.

Lịch sử của thế giới này không giống, có vài từ tồn tại, có vài từ lại không.

“Ý tôi là, khoái mã nhất tiên.” Thẩm Dạ nói.

“Ừm.” Tiêu Mộng Ngư khẽ gật đầu, “Liên quan đến kẻ muốn giết cậu, bản thân cậu có manh mối nào không?”

“Kẻ muốn giết tôi...” Thẩm Dạ thở dài, nói thật: “Thực ra tôi cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ai muốn giết tôi.”

“Cậu có đối tượng nào đáng nghi không? Dù chỉ là một suy đoán mơ hồ cũng được, cho tôi vài cái tên được không... chỉ cần có tên, còn lại cứ giao cho tôi.”

Tiêu Mộng Ngư trầm giọng hỏi, một tay bất giác đặt lên chuôi kiếm.

Toàn thân Thẩm Dạ căng cứng.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng như vậy, nhưng khí thế toát ra từ người cô ấy thật sự khiến người khác không kìm được mà căng thẳng.

“Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng kết thù sinh tử với bất kỳ ai, cho nên đến tận bây giờ tôi vẫn còn rất mơ hồ.” Thẩm Dạ thẳng thắn nói.

Tiêu Mộng Ngư chìm vào im lặng.

Thực ra, trước khi đến, cô đã điều tra toàn bộ về Thẩm Dạ.

Cậu nam sinh này quả thực không dính vào rắc rối lớn nào.

Thật kỳ lạ.

Rốt cuộc là ai đã bỏ công sức lớn như vậy để giết cậu ta chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play