Quá chật chội.

Cảm giác hệt như bị nhồi nhét trên xe buýt, Thẩm Dạ bị ép đến không thở nổi.

Nhiều binh sĩ loài người vũ trang đầy đủ thế này…

Đây mà là tàn quân vong linh thất trận ư?

"Giết nó!"

Một tên binh lính nghiêm nghị nói.

"Chờ đã! Tôi nói rồi, tôi là người một nhà!" Thẩm Dạ đột ngột giật mặt nạ xuống, để lộ gương mặt con người của mình.

Một binh sĩ khác giơ đại đao trong tay lên, giận dữ nói:

"Gian tế quy phục vong linh, bọn ta gặp không phải lần đầu đâu!"

Các loại vũ khí ép chặt lên người Thẩm Dạ.

Một cây trường mâu ấn vào ngực hắn, đã xuyên qua khe hở của bộ giáp da rách nát, đâm thủng da thịt.

Thẩm Dạ sắc mặt không đổi, quát khẽ:

"Tôi đang tìm một tên tướng lĩnh vong linh đang ẩn náu."

Hắn rút thanh đoản kiếm của trinh sát Nhân tộc ra.

Dạ Sắc.

"Thanh đoản kiếm này của ta có thuộc tính Vô Thanh Thánh Khiết, hy vọng các anh nhanh chóng phán đoán, sau đó rời khỏi đây, đừng đến phá hỏng chuyện của tôi."

Thẩm Dạ trầm giọng nói.

Mấy tên binh sĩ nhìn nhau.

"Đại nhân!"

Một tên binh lính quay đầu hô lớn.

Rất nhanh, một sĩ quan mặc chiến giáp toàn thân tiến vào mật đạo, đi đến trước mặt Thẩm Dạ, liếc nhìn thanh đoản kiếm trong tay hắn.

"Kiếm này không có vấn đề, chỉ có trinh sát Nhân tộc với linh hồn chưa từng sa đọa mới có thể nắm giữ nó."

"Hắn là người của chúng ta."

Viên sĩ quan nói.

Các binh sĩ nhao nhao hạ vũ khí xuống, thì thầm với nhau:

"Cái gì, hóa ra là người một nhà."

"Đúng vậy, thảo nào vừa rồi cậu ta không hề ra tay."

"Trẻ thế này, sách, nghe nói làm trinh sát khó lắm."

Thẩm Dạ nhìn về phía viên sĩ quan, lại phát hiện anh ta đang dùng một ánh mắt khó hiểu để dò xét mình.

"Được rồi, tất cả ra ngoài, nhanh lên! Tiếp tục truy quét những vong linh còn sót lại!"

Viên sĩ quan hét lớn.

Các binh sĩ không chần chừ nữa, chen chúc nhau rút khỏi mật đạo.

Nơi này chỉ còn lại viên sĩ quan và Thẩm Dạ.

"Huynh đệ, cậu còn cần chúng tôi hỗ trợ gì không?"

Viên sĩ quan đưa tay lên trước ngực, che mắt những người khác, rồi co ngón áp út và ngón giữa lại, duỗi thẳng ngón cái, ngón trỏ và ngón út, nhanh chóng ra một thủ thế.

Thẩm Dạ ngẩn người.

Ở Lam Tinh, thủ thế này có nghĩa là "Anh yêu em".

Thế giới Ác Mộng của các người sành điệu vậy sao?

Không đúng.

Thủ thế này chắc chắn có ý nghĩa bí mật nào đó.

Thẩm Dạ nhìn theo ánh mắt của đối phương, cúi đầu xem xét, phát hiện anh ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trong tay mình.

Hiểu rồi.

Chiếc mặt nạ này dường như không chỉ đơn thuần để che mặt, nó còn đại diện cho một điều gì đó.

Mẹ kiếp.

Lại bị Đại Khô Lâu chơi khăm rồi.

Cái thứ của nợ này, tiện tay vớ một món đồ mà cũng là vật phẩm đặc thù.

Về phải tháo cạn nửa hồ cá mới được.

"Nói đi, không cần khách khí."

Viên sĩ quan nói thêm một câu, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên mặt Thẩm Dạ, chờ đợi cậu đáp lại.

Thẩm Dạ tâm trí lóe lên, mở miệng nói:

"Như anh thấy đấy, tình trạng của tôi hiện giờ khá khó khăn, nếu anh có gì giúp được, tôi đương nhiên sẽ không từ chối."

Viên sĩ quan dường như đã hiểu ý cậu, khóe miệng giật mạnh một cái, lớn tiếng nói:

"Tôi để lại cho cậu một túi đồ tác chiến cá nhân."

Một chiếc túi da bò màu nâu bị anh ta ném xuống đất.

"Đa tạ, xin cho tôi biết tên của anh, sau này nhất định sẽ báo đáp." Thẩm Dạ nói.

"Roman." Viên sĩ quan đáp.

"Được, Roman, chúng ta gặp lại sau." Thẩm Dạ nói.

"Gặp lại sau."

Viên sĩ quan để lại túi đồ, gật đầu với cậu rồi quay người đi ra khỏi mật đạo.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một trận vó ngựa dồn dập.

"Tất cả tránh đường cho nam tước!"

Có người quát.

Một giây sau, mấy người đàn ông cưỡi thiết kỵ chiến mã lao tới, nhảy xuống ngựa, xông vào mật đạo.

Người đàn ông ở giữa mặc một bộ áo giáp hoàn chỉnh, lớn tiếng gào lên:

"Xảy ra chuyện gì? Roman, ngươi dừng lại ở đây quá lâu, lẽ nào có ý làm lỡ chiến cơ?"

"Không phải vậy, tôi gặp một trinh sát của chúng ta trong mật đạo." Roman giải thích.

"Mật đạo? Trinh sát?"

Người đàn ông hừ một tiếng, sải bước đẩy Roman ra, nhìn chằm chằm vào tình hình trong mật đạo.

Trong mật đạo chất đống từng chồng xương trắng.

Một trinh sát Nhân tộc đứng giữa, tay cầm đoản kiếm Dạ Sắc.

"Bắt tên trinh sát này lại! Ta nghi ngờ hắn là gian tế của vong linh!" Người đàn ông quát.

Roman vội nói: "Chờ đã! Trong tay hắn có kiếm Dạ Sắc, đó là..."

"Im miệng! Ta đương nhiên biết người cầm được kiếm Dạ Sắc thì không bán đứng linh hồn, nhưng ta muốn biết nhiệm vụ của hắn là gì." Người đàn ông nói.

Thẩm Dạ không nhịn được nữa, mở miệng hỏi:

"Tôi đang nói chuyện với Roman, ông là ai? Dựa vào đâu mà hỏi thăm nhiệm vụ của tôi?"

Người đàn ông cười ha hả, gằn giọng: "Lão tử là nam tước Hatred của Thành bảo Hùng Ưng phương nam, một tên trinh sát quèn như ngươi cũng dám hỏi tên ta à, xem lão tử có lột đồ ngươi ra, quất cho hai mươi roi trước không, rồi moi hết bí mật nhỏ của ngươi ra."

Thẩm Dạ thầm giật mình.

Gã này bạo ngược thật, lại còn thích chơi trò quất roi nữa?

Haiz, tại mình đẹp trai quá mà.

Không đúng, phân tích nghiêm túc thì gã này hẳn là có mâu thuẫn với Roman, nên mới đến phá đám.

"Hatred? Tôi nhớ kỹ ông rồi."

Thẩm Dạ xoay xoay cổ tay, tùy ý vung vẩy thanh đoản kiếm nói.

Hatred sững sờ, rồi lập tức nổi giận.

Chỉ là một tên trinh sát mà cũng dám uy hiếp ta?

"Người đâu, cho ta..."

Tiếng gầm giận dữ của hắn vừa cất lên đã im bặt.

Trước mắt bao người.

Tên trinh sát trong mật đạo chộp lấy túi đồ tác chiến, đột nhiên lặn xuống đất, biến mất khỏi tầm mắt mọi người trong nháy mắt.

Biến mất rồi?

Sao có thể?

"Nhanh, qua xem thử!"

Nam tước Hatred dẫn theo mấy tên thuộc hạ, rút vũ khí ra, xông thẳng vào mật đạo.

Bọn họ đi đến vị trí tên trinh sát vừa đứng.

Nơi này không có gì cả.

Một tên binh lính vung trường mâu, dốc sức đâm xuống đất.

Phập.

Trường mâu cắm sâu vào lòng đất.

Tên binh sĩ nắm chặt trường mâu, tay hơi rung lên, trong lòng đã hiểu rõ.

Hắn ngẩng đầu nói: "Nam tước đại nhân, bên dưới là đất bùn cứng, không có bất kỳ cạm bẫy hay mật đạo nào."

"Ta không tin!"

Nam tước Hatred giật lấy một cây trường kích từ thuộc hạ, dùng sức bổ mạnh xuống đất.

Rầm rầm...

Dưới một kích, vô số đất bùn bay lên, như lốc xoáy cuốn vào sâu trong mật đạo.

Dưới đất quả nhiên không có gì.

Nhưng tên trinh sát kia sao lại biến mất được?

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên:

"Nghe nói có vài thích khách ẩn danh cũng tham gia chiến dịch lần này."

Nam tước Hatred đột nhiên quay đầu, đã thấy Roman khoanh tay, nói bằng giọng xem kịch vui:

"Bọn họ là những cao thủ chuyên thực hiện nhiệm vụ ám sát, rất giỏi ẩn mình trong bóng tối."

"Hatred, vừa rồi ngài dũng cảm thật đấy, lại dám báo cả tên của mình ra."

Sắc mặt nam tước Hatred trở nên tái nhợt.

Chuyện này chính hắn cũng biết.

Một tên trinh sát thì đúng là chẳng là gì.

Nhưng nếu đó là một thích khách át chủ bài đang thực hiện nhiệm vụ bí mật, bị mình làm nhục trước mặt mọi người, lỡ như sau chiến dịch hắn muốn tìm mình gây sự thì...

Chẳng lẽ mình cứ phải sống trong đề phòng ngày đêm sao.

Chết tiệt.

Rõ ràng mình nhắm vào Roman, tại sao lại đi chọc vào loại tồn tại này?

Không đúng...

Nơi tiện để giết người nhất, chẳng phải chính là chiến trường sao?

Lỡ như đối phương nhân lúc hỗn loạn đâm lén giết mình thì phải làm sao?

Có thể biến mất ngay trước mắt mình...

Thích khách cấp bậc này đúng là khó lòng phòng bị!

Tim nam tước Hatred thắt lại, không còn hơi sức đâu mà gây khó dễ cho Roman nữa, cao giọng nói:

"Chúng ta đi!"

Hắn dẫn theo thuộc hạ, nhanh chóng rời khỏi mật đạo, nhảy lên chiến mã, phóng đi như một tia chớp.

Một nơi khác.

Chủ thế giới.

Thẩm Dạ cùng một đống tro cốt vụn rơi xuống đất.

"Giải tán!"

Hắn không kịp đứng dậy, lập tức thầm niệm trong lòng.

Cánh cửa giữa không trung lập tức biến mất.

Vừa rồi tình huống nguy cấp, cậu đã không chút do dự mở năng lực "Cửa" ngay dưới chân, chỉ cần dậm một phát là xuyên qua cửa, quay trở về.

Gặp quỷ.

Nam tước Hatred phải không, ông đúng là có bệnh, rảnh rỗi không có gì làm lại đi gây sự với tôi?

Nhớ kỹ ông rồi.

"Này, giúp một tay, dọn hết đống này đi, mấy thứ này không thể xuất hiện trong thế giới của tôi được."

"Được." Đại Khô Lâu nói.

Một luồng dao động nhỏ tỏa ra từ chiếc nhẫn.

Tất cả xương vụn và tro bụi đều bị hút vào trong.

"Tổ cha nhà ngươi, cái mặt nạ đó có vấn đề! Ngươi không thấy gã kia ra thủ thế với ta à?"

Thẩm Dạ trách mắng.

"Ngươi không thể trách ta! Ta làm sao biết mấy trò lắt léo trong quân đội loài người chứ, với lại chẳng phải ngươi đã an toàn trở về rồi sao." Đại Khô Lâu giải thích.

"Hừ."

Thẩm Dạ không thèm để ý đến nó, nhìn thẳng vào hư không.

Từng dòng ánh sáng trắng nhạt đã bắt đầu ngưng tụ thành chữ nhỏ, hóa thành đánh giá từ khóa của hôm nay:

"Lần mở cửa này nhận được đánh giá từ khóa:"

"Người một nhà."

"Từ khóa màu xanh lá (Ưu tú)."

Thẩm Dạ không khỏi sững sờ.

Tại sao lại là từ khóa màu xanh lá "Người một nhà"?

Hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy càng nhiều chữ nhỏ hiện ra:

"Đánh giá: Là một người bình thường, từ khóa cấp cao nhất ngươi có thể nhận được là màu trắng, nhưng trong hoàn cảnh hoàn toàn không thể đánh lại bất kỳ ai, ngươi đã mượn sức đánh sức, giải quyết khốn cảnh, toàn thân trở về, đây là lý do căn bản giúp ngươi nhận được từ khóa đặc biệt này."

"Hiệu quả từ khóa: Không."

"Ngươi có thể giữ lại đánh giá từ khóa này để nâng cấp trong tương lai; cũng có thể hấp thụ nó để nhận điểm thuộc tính cơ bản."

"Chú ý!"

"Đây là lần thứ hai ngươi nhận được từ khóa đặc biệt này."

"Kích hoạt sự kiện đặc thù:"

"Nếu lần sau ngươi vẫn nhận được đánh giá từ khóa là 'Người một nhà' màu xanh lá, ngươi sẽ nhận được vinh dự đặc thù dành cho người bình thường ba lần liên tiếp nhận được cùng một đánh giá từ khóa."

"Từ khóa vinh dự này sẽ kích hoạt một sức mạnh cộng hưởng mãnh liệt, triệu hồi một năng lực ẩn giáng lâm."

"Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất để tìm thấy năng lực ẩn này."

“Xin hãy hành động cẩn trọng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play