Ngay cả khi Ngu Hạnh có sức chịu đựng mạnh mẽ, đi một đoạn đường dài như vậy, theo lý mà nói vết thương lẽ ra đã nứt ra, thế nhưng lại không hề. Sau khi cầm máu, chúng không hề vỡ ra, vì vậy khi nhận ra điều này, bà cốt cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Hắn nhìn rõ ràng, khóe miệng bà cốt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Cười cái gì vậy, sao lại cảm giác nàng ta còn rất hài lòng cơ chứ?
Phần bôi thuốc kết thúc trong suy nghĩ của Ngu Hạnh, lúc này, trời đã tối đen.
Bà cốt đi ra cửa: "Ngươi thay quần áo đi, rồi ra ngoài, ta dẫn ngươi đến nhà người ta ở tạm."
"Được." Ngu Hạnh ngoài mặt ngoan ngoãn đồng ý, trên thực tế lại nghiêm túc kiểm tra một lượt quần áo.
Đây là một bộ trường sam vải bông, áo đen tuyền, vạt áo ở giữa có đai vải thô, quần trắng. Tuy nhiên, kiểu dáng không hề cứng nhắc, có nhiều thay đổi nhỏ, khiến bộ quần áo trông rất có thiết kế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play