Nhà ai mà người bình thường, lại đi dán gương khắp phòng tắm như thế này?
Loại gương lập thể vây quanh, trước sau trái phải trên dưới, chỗ nào cũng có thể soi thấy.
Từ Dĩ Dạng giơ tay vuốt lên mặt gương, nhìn chính mình, thì thào đầy nghi hoặc: “Cái này là biến thái thật rồi.”
Thay váy trong cái phòng này, cô cũng chẳng dám trợn mắt lên nhìn, huống hồ gì người kia còn sẽ vào tắm ở đây.
Nhưng đã đi vào được, vừa rồi cậu lại còn nói mấy câu kiểu đó, giờ mà cô lại ra ngoài thì chẳng khác nào vì sợ hãi mà bỏ chạy.
Từ Dĩ Dạng nghĩ đến nụ cười vừa rồi của cậu, hơi mím môi đỏ, nghiêng đầu đánh giá lại phòng tắm.
Tới lúc này rồi, cô còn đặc biệt thoa thêm một lớp son dưỡng đổi màu, giờ nhìn lại hoàn cảnh này, thật sự không có chỗ để ra tay nữa.
Trong này đến cả một cái khăn tắm cũng không có, cô không có cách nào vờ như vô tình để son lưu lại vết trên mặt khăn.
Từ Dĩ Dạng đặt hộp váy lên bệ rửa mặt, ngoan ngoãn cởi váy ngủ ra, để lộ lớp nội y ren bên trong.
Nội y hơi mỏng, giữa ngực khoét rỗng ra hai chỗ, nhìn qua gương là có thể rõ ràng thấy được sắc hồng mơ hồ như hoa nở.
Do mấy tấm gương kỳ quái này, Từ Dĩ Dạng có cảm giác như có người đang lặng lẽ dõi theo mình trong bóng tối, toàn thân không được tự nhiên, giơ tay lên che ngực lại.
Có lẽ vì đèn phòng tắm quá sáng, cô tắt bớt đèn đi, sau đó nhắm mắt sờ hộp váy.
Biết trước nơi này là kiểu như thế này, cô đã mặc nội y đứng đắn tới rồi.
Cũng may hai cái váy còn lại không quá ngắn, chất vải cũng không ít.
Từ Dĩ Dạng nhắm mắt mặc váy vào, đợi đến khi che được lớp nội y không đứng đắn bên trong, liền mở vòi nước, vốc một vốc nước lạnh lên mặt.
Cô chưa từng mặc kiểu váy như vậy, đến cả mùa hè trước đây cũng toàn mặc váy dài đến tận mắt cá chân, lần này tuy chưa hẳn là hở, nhưng cũng đủ khiến cô đỏ mặt tới mang tai, dù là cơ thể chính mình.
Đợi nhiệt độ trên mặt dịu xuống một chút, cô kéo cửa phòng tắm ra, ánh mắt hạnh mang theo ánh nước mơ hồ, nhìn về phía thiếu niên đang ngồi chán chường trên sofa.
“Váy này thế nào? Có được không?”
Âm thanh thiếu nữ như làn mây trắng ngọt ngào, nhẹ nhàng mềm mại, mang theo chút rụt rè, vang bên tai Lục Tẫn như mưa rào ngày hè, khiến lòng người dâng lên cảm giác ẩm ướt ngưa ngứa.
Cậu rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn qua, trắng trợn mà chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt cậu rất kỳ quái, đồng tử đen nhánh như ngập trong sương mù đỏ rực, cả người như sa vào tình dục.
Từ Dĩ Dạng theo bản năng cúi đầu nhìn chính mình.
Váy liền áo tay lửng, đường eo bó sát, phần váy ôm sát mông, rất giống kiểu váy “bước bước sinh liên”.
Cũng không hở như bộ ban ngày, cùng lắm là có phần trong suốt hơn, cậu sao lại nhìn kiểu ánh mắt đó?
Chẳng lẽ thích loại này?
Khi cô còn đang nghĩ ngợi miên man, thiếu niên đã chớp mắt tan đi tầng sương mù, tựa người vào gối mềm, cười nói: “Chị gái biết mặc thật đấy.”
Gì cũng dám mặc.
Lớp ren màu đen khéo léo, từ vai tràn xuống tạo thành một chữ, rất khó dời mắt, nhưng... cậu đã nhìn thấy.
Từ Dĩ Dạng không nhìn ra biểu cảm trong mắt cậu, cho rằng cậu thích váy kiểu này, liền âm thầm ghi nhớ trong lòng.
“Tôi còn có một bộ nữa." Cô nói.
Lục Tẫn cười: "Ừ... vậy thay tiếp một lần nữa?”
Từ Dĩ Dạng gật đầu, xoay người vào phòng tắm.
Lần này cô nhanh chóng cởi váy trên người, đổi sang bộ còn lại trong hộp.
Bộ váy này là kiểu liền thân, lụa mỏng màu hồng nhạt để lộ phần eo, váy trung dài, khi di chuyển cơ thể lúc ẩn lúc hiện, khiến ánh mắt người ta bất giác dừng trên đôi chân thẳng tắp.
Có phần trong trẻo thanh thuần hơn.
Từ Dĩ Dạng bước ra hỏi cậu, lại nhận được câu trả lời tương tự.
Rất đẹp. Ngoài từ “đẹp” ra, cậu không nói thêm gì, biểu cảm cũng không khác lần trước là bao.
Từ Dĩ Dạng có chút lúng túng.
Lục Tẫn đứng lên, bước đến trước mặt cô, hỏi: “Chị đang phân vân chọn bộ nào à?”
Cậu cúi người, từ tà áo phảng phất mùi thơm nhàn nhạt truyền đến.
Chính là mùi nước hoa mẫn cảm mà cậu từng nói.
Từ Dĩ Dạng vì cậu đột nhiên đến gần, không khỏi lùi lại một bước, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo, gật đầu: “Ừm.”
Lục Tẫn khẽ cười: “Đều đẹp mà, chị cũng chẳng phải mới gặp hắn lần đầu, từng bộ từng bộ mặc cho hắn xem là được, chọn làm gì?”
Từ Dĩ Dạng nghẹn lời.
Cũng đúng, nhưng cô đâu phải đến để mặc cho người ta xem, là tới để dụ dỗ cậu.
Đúng rồi, là đến câu dẫn cậu, sao lại bị cậu dắt mũi thế này!
Từ Dĩ Dạng xoay tròng mắt đối diện cậu, dứt khoát ném ngược câu hỏi về phía cậu: “Vậy cậu thấy bộ nào là đẹp nhất?”
“Hử?” Cậu hơi ngẩng mày, khuôn mặt vô cớ hiện lên vẻ giảo hoạt, khóe môi nhếch nhẹ: "Hỏi tôi á?”
Từ Dĩ Dạng nhìn chằm chằm cậu, mím môi: “Tôi chỉ vì cậu là đàn ông, sẽ hiểu đàn ông hơn nên mới hỏi cậu, không muốn giúp thì thôi.”
Thiếu niên hàng mi dài rậm, biểu cảm vô tội: “Chị gái muốn nghe gì?”
Từ Dĩ Dạng đáp: “Chỉ cần nói bộ nào đẹp là được.”
Lục Tẫn cụp mắt, đánh giá cô rồi dùng giọng bình thản nói ra lời đầy sắc dụ: “Chị bây giờ chính là rất đẹp, kiểu đẹp khiến đàn ông vừa nhìn liền muốn xé rách váy trên người, đè lên giường… tôi thích bộ này.”
Nói xong, cậu nhếch mắt cười nhẹ, lại trở về vẻ bình thản như trước: "Vậy được chưa?”
Nếu đến đây còn nghe không hiểu cậu có ý gì, thì Từ Dĩ Dạng đúng là ngốc.
Cô không nổi giận, chỉ mím môi, đẩy cậu ra rồi xoay người đi về phía phòng tắm: “Cảm ơn, tôi về phòng đây.”
Vừa ngồi xuống nhặt hộp váy, sau lưng vang lên giọng thiếu niên khàn khàn, lười biếng như có như không:
“Chị gái, dưới đất kìa.”
Từ Dĩ Dạng theo phản xạ khép chân lại, cúi đầu nhìn xuống.
Dưới lớp váy mỏng có nội y lót bên trong, không đến mức hở hết.
Cô quay đầu liếc nhìn, thấy thiếu niên cao gầy đang cúi người nhìn cô, giờ phút này ánh mắt từ trên cao rơi xuống người cô.
Từ Dĩ Dạng siết chặt hộp váy, tim đập hỗn loạn.
Ngay khi cô tưởng cậu muốn làm gì, cậu lại cúi xuống trước mặt cô, nhặt lên một viên khuy ngọc không biết từ lúc nào đã rơi khỏi váy.
Cậu đặt viên khuy vào hộp, dịu dàng nói: “Khuy trân châu trên váy, rơi ở góc kìa.”
Tâm trạng đang rối bời của Từ Dĩ Dạng bỗng chốc dịu lại: "Cảm ơn.”
“Ừm.” Lục Tẫn đứng dậy, giọng điệu nhàn nhạt mang chút chê trách: “Chị gái hôm nay mặc bộ nào cũng không vừa người, nhỏ quá.”
Không phải váy nhỏ, mà là dáng người cô đầy đặn, mặc kiểu váy này vốn dĩ đã gợi cảm.
Càng gợi cảm hơn cả việc không mặc gì đẹp một cách trần trụi.
Từ Dĩ Dạng nghe xong thì tâm trạng tốt lên, quay đầu cười mắt với cậu: “Tôi biết rồi.”
Lục Tẫn nhìn cô rời đi, nhếch môi cắn nhẹ đầu lưỡi đã đỏ lên, ánh mắt tối lại, rũ xuống thật sâu.
Cậu là đang nhắc nhở cô một cách tử tế.
Trong phòng chỉ có hai người, nếu cậu không kiềm chế được, thì rất có thể sẽ làm như lời vừa nói.
Xé váy cô ra, trực tiếp trong cái phòng tắm dán đầy gương kia hoặc đẩy cô lên giường ngoài kia.
Trên giường đó, cậu sẽ… đùa chết cô.
Đa phần đàn ông trưởng thành đều khó cưỡng lại, huống chi là thiếu niên máu nóng đương thì.
Từ Dĩ Dạng rời khỏi, về phòng ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn chiếc áo sơmi trên người.
Đây là cô cố ý mặc của Lục Tẫn.
Gần đây cô phát hiện, Lục Tẫn mặc áo chỉ dùng một lần, mà chiếc cô đang mặc, chắc là sáng nay cậu cởi ra rồi tùy tiện để trên sofa, quên chưa đem đi.
Phản ứng vừa rồi của cậu hẳn là nhận ra rồi, nhưng lại không nói gì.
Từ Dĩ Dạng như đang suy nghĩ gì đó, cởi áo sơmi ra, thay bằng váy ngủ của mình. Từ đầu đến cuối, phần ngực đều lộ ra tự nhiên, không bị bó buộc.
Bởi vì nội y đã cởi ra trong phòng tắm từ trước, cô không biết lần này cậu khi nào mới phát hiện.
Lúc này bên kia, mùi hương nhàn nhạt thanh đạm từ phòng tắm truyền đến.
Thiếu niên vẫn đang ở trong cái phòng tắm quái dị đó.
Cậu tựa vào bệ rửa mặt, hàng mi dài rậm rạp, gương mặt góc cạnh rõ ràng, yết hầu nơi cổ trượt lên trượt xuống.
Mà trong tay cậu, đang cầm một mảnh vải mỏng lấp lánh, có thể thấy rõ lớp ren đen.
Cậu không lo sẽ có ai đột nhiên gõ cửa, hỏi có thấy thứ gì rơi ở đây không.
Vì cậu đã nhắc rồi, là cô bảo không có bỏ lại thứ gì.
Bốn phía là gương phản chiếu rõ ràng bóng dáng thiếu niên, đồng tử đen nhánh, môi đỏ tươi, làn da tái nhợt gần như trong suốt, dưới ánh đèn hiện lên sắc thái yêu mị như bệnh.
Chậm rãi, trong hơi nước nóng hừng hực, một tiếng r*n rỉ rất nhẹ bị nghẹn lại nơi cổ họng lặng lẽ hình thành một tầng sắc tình ám muội đầy kinh diễm.
-
“bước bước sinh liên” (ý chỉ càng nhìn càng mê hoặc)