Lời mở đầu:
Mẹ vừa mới chôn cất xong, ba đã đưa một người phụ nữ về nhà, tên là Lục Lan.
Trước đó, cô từng gào khản cả giọng phản đối, nhưng cuối cùng chẳng ích gì, ba vẫn nhất quyết để người phụ nữ kia bước vào nhà.
Cô không rõ mình đã vượt qua cú sốc đó như thế nào, chỉ biết bản thân khi ấy hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại sự bình tĩnh, lặng lẽ quan sát tất cả.
Người phụ nữ có gương mặt hiền hòa, nhờ chăm sóc kỹ nên trông vẫn còn trẻ trung xinh đẹp.
Còn thiếu niên lạnh lùng ngồi bên cạnh bà ta lại có gương mặt trắng trẻo thanh tú, đôi môi hồng như đóa phù dung thêu trên lụa Tô Châu, ánh mắt khi nhìn cô lại như vầng trăng lạnh xuyên qua cửa sổ đầu mùa đông.
Ba quay sang cô, nói: “Dạng Dạng, đây là Lục Tẫn, em trai con sau này.”
Cô không lên tiếng, mặt lạnh băng. Không cần soi gương, cô cũng biết lúc này trông mình chẳng khác gì dã thú, hung dữ nhìn chằm chằm vào Lục Tẫn.
Vậy mà Lục Tẫn lại mỉm cười với cô, băng giá trong đôi mắt đen nhánh dường như nứt ra, hòa lẫn một nụ cười dịu dàng kỳ lạ. Cậu chủ động lên tiếng: “Chị ơi, em tên Lục Tẫn, sau này… là em trai.”
Có lẽ trời sinh tính tình lạnh lùng, nên khi nói đến hai chữ “sau này”, giọng cậu lại mang chút lưu luyến khó tả.
Lúc đó, toàn bộ lý trí của cô đều sụp đổ, nên hoàn toàn không hiểu cậu đang ám chỉ điều gì.
Về sau, Từ Dĩ Dạng vô số lần hối hận, trước khi cùng Lục Tẫn lên giường lần đầu, cô đã không nhận ra cậu là một kẻ bẩn thỉu, mặt dày, vô liêm sỉ, như một con chó hoang chỉ biết bản năng và dục vọng.
-
Chính văn
Tháng tám ở Kinh Thị vẫn còn oi ả, mặt trời như phát điên, treo lơ lửng trên trời suốt ngày không chịu xuống. Mới đi vài bước dưới nắng đã thấy cả người mồ hôi đầm đìa, váy áo ướt dính sát vào da, vô cùng khó chịu.
“Tiểu thư cuối cùng cũng về rồi, mấy ngày nay ai cũng nhắc đến. Nghỉ hè bao lâu như vậy, sắp khai giảng rồi, cô cũng nên quay về thôi.”
Bảo mẫu vui vẻ đón lấy vali hành lý của cô, nhấc thử rồi kinh ngạc.
Thật nhẹ, hoàn toàn không giống vali của một cô gái.
Thiếu nữ mặc chiếc váy dài tay trắng như tuyết. Vì trời nóng, tóc cô được búi cao để lộ khuôn mặt trắng trẻo, chiếc cằm thanh tú, đôi mắt đen láy xinh xắn. Giọng nói bình thản: “Ba tôi có nhà không?”
Bà dì lắc đầu: “Không có. Vài hôm trước Lục phu nhân bị bệnh, ông ấy đưa tiểu thư đi khám bệnh, nói phải vài ngày nữa mới về.”
“Vậy à.” Từ Dĩ Dạng cụp mắt, theo bảo mẫu bước vào.
Nơi này từng là nhà của cô. Ba tên Lạc Lâm, vì là ở rể nên cô theo họ mẹ là Từ.
Nhưng kể từ khi mẹ mất, ba liền không chờ nổi mà đưa “bạch nguyệt quang” năm xưa về nhà, còn nói muốn tái hôn. Cô giận quá nên bỏ đi, chuyển sang ở nhà bà ngoại.
Bà ngoại không biết lý do cô cãi nhau với ba, chỉ nghĩ ông ta giấu chuyện mẹ bệnh mà qua đời, nên mới gọi cô về. Bà không ngừng khuyên cô về nhà.
Lần này cô quay về, không phải vì đã nghĩ thông suốt, mà chỉ không muốn để mẹ con người kia ngang nhiên bước vào nhà.
Căn nhà quá trống trải. Dù được trang trí sang trọng đến đâu, vẫn toát lên vẻ xa lạ.
Cô mới rời đi vài tháng, mà nơi này đã thay đổi hoàn toàn. Cả người giúp việc cũng là những người lạ cô chưa từng gặp.
Thảm lông dày phủ đầy hành lang khiến bước chân không phát ra tiếng.
Dì dẫn cô vào phòng, đặt vali lên bàn. Căn phòng được bài trí ấm áp, đầy đủ tiện nghi.
Dì bắt đầu dọn dẹp những đồ cô mang theo.
Từ Dĩ Dạng ngồi trước cửa sổ, chống cằm. Hàng mi dài khẽ run run, hai gò má bị phơi nắng ửng hồng. Cô ngước mắt nhìn xa xăm.
Tòa biệt thự tinh xảo xung quanh được sửa sang lại theo phong cách Byzantine thanh nhã.
Mẹ mất vào tháng ba, biệt thự sửa lại vào tháng tư lúc ấy Lục Lan vừa về nước.
Cô luôn nghĩ, có lẽ họ đã liên lạc với nhau từ khi đó, hoặc sớm hơn. Vì vậy sau khi mẹ mất không bao lâu, Lục Lan mới có thể hiên ngang bước vào nhà.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh người phụ nữ khác nằm trên giường mẹ, dùng quần áo, trang điểm của mẹ… Từ Dĩ Dạng đã cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Cô không thể để chuyện đó xảy ra. Nhưng dằn vặt, tự sát, thậm chí nghĩ đến nhảy lầu đều vô ích.
Nếu chết, chẳng khác nào thành toàn cho bọn họ. Vì vậy cô rất nhanh chấp nhận hiện thực, thậm chí đồng ý sau kỳ nghỉ sẽ quay về sống một thời gian.
Từ Dĩ Dạng thu ánh nhìn lại, quay đầu hỏi: “Lục Tẫn đâu rồi?”
Hình như cô chưa thấy cậu.
Nghe giọng nói mềm mại trời sinh của thiếu nữ, dì khẽ cúi người cung kính: “Tiểu thiếu gia hiện không có ở nhà, chắc một lúc nữa mới về.”
Không ở nhà?
Cô không tin ba không báo cho Lục Tẫn biết cô sẽ về.
Sắc mặt Từ Dĩ Dạng vẫn bình tĩnh như thường: “Vậy phòng cậu ta ở đâu?”
“Ngay phòng bên cạnh cô.”
Lúc lên lầu, cô quả có thấy một căn phòng sát bên.
“Cảm ơn.” Biết được vị trí, Từ Dĩ Dạng không hỏi gì thêm. “Tôi mệt rồi, tối nay không ăn cơm.”
“Vâng ạ.” Dì mỉm cười khom người rời đi.
Sau khi dì rời khỏi, Từ Dĩ Dạng tắm rửa sạch sẽ, thay váy mới, rồi đứng trước cửa phòng bên cạnh.
Cửa có khóa vân tay, nhưng hình như chủ nhân ra ngoài chưa khóa hẳn. Cô cúi đầu, thấy cửa hé một chút, liền đẩy vào.
Căn phòng này trước kia là nơi cô dùng để tập múa, giờ đã bị sửa thành phòng ngủ.
Gam màu lạnh, bài trí đơn giản, đối lập hoàn toàn với phòng cô quá rộng lớn.
Cô đứng trong phòng, nhìn ánh tà dương sắp rơi qua khung cửa sổ sát đất. Chiếc váy trắng chạm mắt cá chân xòe nhẹ trên thảm như hoa tuyết.
Một bức ảnh nằm trên mép giường.
Từ Dĩ Dạng cầm lên, lạnh nhạt nhìn thiếu niên trong ảnh.
Hàng mi dài, sống mũi cao, ngũ quan sắc lạnh. Đôi môi đỏ như mặt trăng mùa đông như mang theo nụ cười trời sinh, làm dịu đi vẻ lãnh đạm.
Đẹp đến mức khiến cô nhớ lại lần đầu gặp mặt, khi ấy đã sững người thật lâu.
Thật ra cô từng thấy Lục Tẫn từ trước, từng ngồi rình vài ngày trước cổng trường trung học nơi cậu học, chỉ để xác nhận xem người trong ảnh có thật là cậu không.
Lục Tẫn ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh, nổi bật giữa đám đông bởi sự thanh cao, kiêu ngạo.
Hôm đó, ánh mắt cậu như vô tình nhìn lướt qua cô, rồi bất ngờ chạm thẳng vào mắt nhau.
Mẹ bệnh mất, ba ngoại tình, lý trí cô tan rã. Vừa thấy cậu, không do dự, cô xông lên cho một bạt tai.
Tiếng bạt tai vang rền, thu hút ánh nhìn mọi người.
Thiếu niên bị đánh nghiêng đầu, tóc rối tung, má đỏ hồng, nhưng vẫn đẹp đến nghẹn lời.
Cậu cúi đầu nhìn cô, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay hoang mang, ngược lại còn khẽ mỉm cười.
Khoảnh khắc đó, cơn giận trong cô biến thành kinh ngạc chưa từng gặp người nào như vậy.
Cô hối hận vì khi đó chỉ tát một cái. Lẽ ra phải tát thêm vài cái nữa.
Giờ có hối cũng muộn rồi.
Từ Dĩ Dạng đặt lại bức ảnh, nhìn ra ngoài.
Trời đã tối. Tối nay, Lục Tẫn sẽ về.
Cô nhắm mắt nằm lên giường, bình tĩnh chờ đợi.
Lần này cô sẽ không như trước, mà sẽ nghiêm túc vun đắp tình cảm với Lục Tẫn.
Muốn quyến rũ thiếu niên sắp thành em trai danh nghĩa của mình, trước khi ba và Lục Lan kịp đăng ký kết hôn.
Một khi Lục Tẫn đã lên giường với cô, thì cuộc hôn nhân đó còn có thể thành được sao?
-
Câu lạc bộ chìm trong ánh đèn mờ ảo, cả khung cảnh như bùng nổ vì sự điên cuồng ăn mừng chiến tcậug đội bắn tỉa giành chức quán quân sau ba năm bị đè ép.
Ánh sáng lay động, khung cảnh hỗn loạn và náo nhiệt.
Không ít người uống đến đỏ mặt tía tai, có người nghiện thuốc đang định móc bao thuốc ra thì bị một người giữ chặt lại.
“Theo còn ở đây.”
Nghe đến cái tên này, người kia theo bản năng quay đầu nhìn về phía một góc yên tĩnh bên trong, nơi chiếc ghế sofa dài được bao phủ bởi ánh sáng vàng xa hoa, nơi ấy có một chàng thiếu niên trông như mới thành niên đang ngồi.
Tứ chi cao dài thả lỏng dựa vào sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh sáng mờ ảo hắt lên gương mặt cậu khiến da cậu trông trắng đến lạnh lẽo như ngọc lạnh không tì vết.
Theo vừa từ nước M trở về mới hai năm, ai ai cũng biết cậu cực kỳ ghét mùi thuốc lá. Chỉ cần cậu có mặt ở câu lạc bộ, mọi người đều sẽ tự giác tránh hút thuốc gần cậu.
“Giờ này rồi mà cậu ta còn ở đây sao?”
Bình thường mỗi lần thi đấu xong, cậu đều rời đi ngay, chưa từng tham gia tiệc mừng công. Hôm nay lại là lần đầu tiên cậu ở lại.
Người vừa bị cản lại nhún vai, buông một câu: “Ai biết. Nghe nói mẹ cậu ta sắp tái hôn, chắc cậu ta nghĩ không thông, không muốn về nhà, cậu thử đi hỏi xem?”
Theo là ai chứ, ai dám xông đến hỏi thẳng?
Người kia lúng túng cười trừ, quay đi đến khu hút thuốc.
Trần Trường Tân nhìn theo bóng lưng người đó, như đang suy nghĩ gì đó, rồi quay lại, ngồi xuống cạnh thiếu niên kia, rót một ly rượu.
Đá lạnh va vào thành ly, bị rượu cồn làm vang lên tiếng lách tách.
Thiếu niên vẫn nằm dài trên ghế, đến mí mắt cũng không động đậy.
Trần Trường Tân nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lướt qua nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài chiếc áo hoodie của thiếu niên.
Thoạt nhìn dịu dàng vô hại, không hề giống như lời đồn là kẻ khó gần, trái lại có vẻ lười biếng và mềm mỏng, ai mà ngờ được cậu là kiểu người thù dai, độc miệng độc tính.
Nhất là khi chơi cổ phiếu thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, hiếm ai chơi thân được cậu. Ai bị cậu để mắt đến, không chơi đến sạt nghiệp cậu cũng không buông tha.
Trần Trường Tân quen cậu cũng lâu rồi, từ hồi hai người gặp nhau khi cậu còn du học ở nước M, tính ra cũng phải năm sáu năm, hiểu cậu cũng kha khá.
Chỉ biết rằng cậu từ bỏ sản nghiệp tự do ở nước ngoài, tự nhiên quay về nước, còn học lại hai tháng lớp 12, hiện tại lại còn định thi đại học trong nước.
Thi đại học?
Lục Tẫn nào phải kiểu người ngoan ngoãn nghe lời, là bị ép thôi.
Nghĩ đến đây, Trần Trường Tân cười khẽ: “Thật lạ, hôm nay sao cậu còn chưa về?”
Thiếu niên hơi nâng mí mắt mỏng, hờ hững liếc qua, yết hầu khẽ động, chỉ ừ một tiếng rất nhẹ, quanh người tỏa ra luồng khí lạnh khiến người khác không dám đến gần.
Về nhà? Không muốn.
Trần Trường Tân còn định nói thêm, thì thấy chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng sáng màn hình.
Lục Tẫn thậm chí lười động ngón tay, chỉ hơi ngẩng cằm nhìn lướt qua, ánh sáng lay động hắt lên giữa lông mày, lạnh lẽo mà xa cách.
Trông thì cao ngạo không dễ gần, thực chất đầu óc toàn mưu mô tính toán. Trong giới cũng biết cậu tính tình khó lường, nên Trần Trường Tân cũng không dám dây vào. Đại khái chỉ có người từng lớn lên cùng cậu mới hiểu được một chút.
Trần Trường Tân đang định tranh thủ moi thêm vài tin tức về quỹ đầu tư của cậu bên Bắc Mỹ, xem có thể nhét ít tiền vào không.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên vốn đang im lặng lại như vừa nghĩ đến điều gì, cầm lấy điện thoại đứng dậy: “Tôi về.”
Lục Tẫn không ngoảnh đầu lại, cứ thế rời khỏi câu lạc bộ hỗn loạn, để mặc đám người phía sau ngẩn ra không hiểu gì.
Trần Trường Tân nhìn bóng lưng cậu rời đi, tiếc nuối nhấp thêm ngụm rượu.
Không có Lục Tẫn, cậu ta cũng chẳng dám mạo hiểm đầu tư. Nghĩ tới nghĩ lui, đành từ bỏ.
Vì về khá muộn nên bảo mẫu đã nghỉ ngơi, chỉ còn đèn trong đại sảnh vẫn sáng.
Lục Tẫn lười nhác lên lầu, đang định mở cửa phòng thì vô tình quay đầu nhìn về phía căn phòng bên cạnh, nơi ấy tối om, im lặng đến mức như thể không có ai ở.
Hắn biết, đó là phòng của "chị gái tương lai" của cậu.
Nghe nói cậu vừa dọn đến, chị nói sợ ở một mình, nên mới sắp xếp cho ở cùng tầng với cậu.
Lục Tẫn đưa tay lên xem đồng hồ.
Vừa đúng 0 giờ.
Chắc là người trong phòng đã ngủ.
Ngón tay đặt lên tay nắm cửa, cánh cửa khẽ mở ra.
Căn phòng tối đen, rèm cửa kín mít. Nhưng khi cậu đi, hình như đã mở hết rèm rồi?
Lục Tẫn đứng trước cửa nhìn vào căn phòng tối đen, hàng mi dài cụp xuống, không bật đèn, mà đi thẳng về phía phòng tắm.
Tiếng nước lách tách vang lên, khe cửa phòng tắm hắt ra ánh sáng mờ mờ.
Từ Dĩ Dạng nằm trên giường đã tỉnh từ lúc cửa bị đẩy ra, ban đầu còn tưởng Lục Tẫn sẽ bật đèn, thậm chí suýt nữa đã nói nhầm là vào nhầm phòng, nhưng không cậu chẳng bật đèn.
Cô lặng lẽ nhích gần lại, nhắm mắt, cố nghe rõ động tĩnh trong phòng tắm.
Tiếng nước kéo dài chừng hơn mười phút, cuối cùng cũng ngừng. Khi cửa phòng tắm mở ra, đèn cũng tắt theo, căn phòng lại tối đen như mực.
Từ Dĩ Dạng không nhìn thấy gì, nhưng có thể nghe rõ tiếng bước chân đang tiến về phía mép giường. Cô nín thở, không dám nhúc nhích.
Mép giường rõ ràng lún xuống, chăn mỏng bất ngờ bị kéo lên, hơi lạnh ập vào người, mùi hương quen thuộc bất ngờ tràn tới…