Xuống lầu thì dì đã dọn sẵn một bàn đầy thức ăn.
Khi còn đang đi xuống, Từ Dĩ Dạng đã nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế sofa trong đại sảnh, bất kể là gương mặt hay khí chất đều khiến người ta không kìm được mà muốn che chở trong lòng.
Có lẽ cũng chính bởi gương mặt xinh đẹp đến mức thời gian cũng không nỡ để lại dấu vết này, Lục Lan mới có thể trở thành “bạch nguyệt quang” mà ba cô không thể quên, mới có thể trong lúc mẹ vừa mất đã vội vàng đưa bà ta về nhà.
Mà kể từ khi ba và Lục Lan ở bên nhau, ông ta cũng trở nên rất thích ăn mặc sao cho trẻ trung, trong khi thực tế vài sợi tóc bạc được vuốt ngược ra sau, là dấu vết mà năm tháng đã khắc sâu trong hàng mày khóe mắt.
Ông ta và Lục Lan đứng cạnh nhau chẳng hề hợp chút nào.
“Dạng Dạng.” Người phụ nữ nhìn thấy cô, mày mắt dịu dàng gọi một tiếng.
Từ Dĩ Dạng thu mi mắt dài, bước xuống, lễ phép gọi: “Cháu chào dì Lục.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play