[…… Phóng viên tiếp tục dẫn dắt mọi người, phỏng vấn thủ khoa toàn thành kỳ thi đại học năm nay Lục Tẫn……]
Nghe thấy cái tên ấy, cô khẽ liếc nhìn về phía màn hình.
Hình ảnh vừa chuyển, là cảnh trong một đại sảnh xa hoa lộng lẫy, thiếu niên có mái tóc đen, làn da trắng, dung mạo tuấn tú đang bình tĩnh nhận phỏng vấn trước ống kính, mãi đến khi phóng viên hỏi về việc cậu vừa từ nước ngoài chuyển trường về nước mấy tháng trước, lập tức gặp phải kỳ thi đại học mà còn giành được thủ khoa, cảm nghĩ ra sao.
Cậu ngừng lại, đối diện với màn hình nở nụ cười đầu tiên trong đoạn video phỏng vấn ấy: "Hôm đó……”
Vì làn da trắng cùng ngũ quan xinh đẹp, rất nhiều người hoàn toàn không hiểu câu nói kỳ lạ đó rốt cuộc mang ý gì, nên bình luận trên màn hình đều là một loạt “a a a” gào thét phấn khích.
Giọng nói trầm ấm theo màn hình lọt vào tai Từ Dĩ Dạng, còn chưa kịp nhìn kỹ, màn hình đã bị tắt mất.
Cô cứng người quay đầu lại.
Lục Tẫn đã tháo tai nghe xuống, đuôi tóc hơi xoăn, phía sau là cửa sổ sát đất thật lớn, sắc trời xanh biếc, ánh sáng dịu dàng lờ mờ phác họa hình dáng của cậu, nụ cười và hình ảnh trên màn hình không khác biệt, nhẹ nhàng chậm rãi nối tiếp phần lời dang dở:
“Hôm đó chị đã vượt ngàn dặm đến tìm tôi, sau đó tặng cho tôi một đóa hồng.”
Dùng khuôn mặt lạnh nhạt đến mức gần như không chút biểu cảm đó, lại thốt ra những lời như vậy, khiến tim cô chợt đập lỡ nhịp, khi thấy cậu đột nhiên đứng lên, theo bản năng lui về sau một bước.
Cậu vẫn còn ghi thù, vẫn còn đang công khai nhắc đến chuyện hôm đó cô đánh cậu trước toàn quốc, giờ cũng lại nhắc nhở cô về điều đó.
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Từ Dĩ Dạng, cô buột miệng nói: “Lần đó là tôi quá xúc động, sau này sẽ không đánh cậu nữa.”
Sau này……
Con ngươi cậu khẽ biến, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt cô, mỉm cười như không cười hỏi lại: “Còn có sau này sao?”
Từ Dĩ Dạng sực tỉnh, vội xua tay: "Không phải, ý tôi là sẽ không có sau này, tôi xin lỗi vì hành động trước đó với cậu.”
Lời xin lỗi của cô hời hợt, không có chút thành ý, chỉ hé môi đỏ khép lại thốt ra một câu.
Thế nhưng đó lại là lần đầu tiên trong đời cậu bị người khác đánh.
Lục Tẫn khẽ cong khóe môi, giọng nói dịu dàng: “Cho nên hiện tại chúng ta phải sống hòa thuận, chị cũng đã chấp nhận gia đình tái hôn, thêm một người mẹ, thêm một người em trai, đúng không?”
Từng câu từng chữ cậu nói, Từ Dĩ Dạng nghe mà buồn nôn.
Cô đè nén cơn khó chịu, nghiêm túc gật đầu: "Ừ, sau này tôi sẽ xem cậu như em trai ruột.”
“Em… trai ruột.” Cậu khẽ nhướng mày, đuôi mắt ẩn hiện ý cười mơ hồ: "Tốt lắm, vừa hay, tôi cũng muốn có một chị gái ruột.”
Quả nhiên là như vậy.
Gia đình đơn thân thiếu tình cảm, bằng không thì đã chẳng khát khao nhà của người khác đến mức này.
Từ Dĩ Dạng hừ lạnh trong lòng. Từ lúc Lục Lan nói sẽ kết hôn, chuyển vào ở trong căn nhà từng là nơi ấm áp của ba mẹ cô, cô đã biết hai mẹ con họ quá thiếu tình thương.
Đặc biệt là Lục Tẫn, bị tát một cái mà chẳng có chút phản kháng, vẫn gọi cô là chị gái, cô đã nhận ra điều đó từ lúc ấy.
Từ Dĩ Dạng đổi đề tài, đóng vai chị gái tốt hỏi han: “Cậu chọn đại học nào? Việc chọn trường rất quan trọng đấy.”
Người đạt thủ khoa kỳ thi đại học thì có rất nhiều trường mời gọi, mấy năm gần đây những người có khả năng giành thủ khoa đều được các trường giành giật kịch liệt, nào ngờ cuối cùng lại bị một học sinh mới chuyển về đoạt mất.
Chắc cậu nhận được không ít lời mời hấp dẫn từ các trường.
“Đại học Kinh thị.”
“Đại học Kinh thị?”
Từ Dĩ Dạng cũng là sinh viên Đại học Kinh thị, nghe cậu nói vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại, Đại học Kinh thị nổi tiếng trong lẫn ngoài nước, cậu chọn trường này cũng không có gì kỳ lạ.
“Tôi cũng học Đại học Kinh thị." Cô nói tiếp với vẻ kinh ngạc.
Lục Tẫn đáp lại một tiếng “Ừ”, cúi đầu đeo lại tai nghe, không nói gì thêm.
Thật chẳng hiểu nổi.
Từ Dĩ Dạng thấy cậu lại lạnh nhạt, thật sự không nhịn được lén trợn trắng mắt sau lưng cậu.
Ngồi cạnh cậu trò chuyện khô khan được một lúc, Lục Tẫn chỉ đáp những câu cậu muốn nói, thỉnh thoảng cô hỏi vài câu, cậu mới trả lời một câu, tính cách cổ quái đến mức khiến cô suýt nữa lại muốn tát cậu thêm cái nữa.
Cô và cậu thực sự không có chủ đề gì để nói, Từ Dĩ Dạng liền viện cớ lên lầu.
Trở về phòng, cô đóng cửa lại, đá rớt dép, đổ người xuống chiếc giường mềm mại, lấy điện thoại ra, thấy vẫn còn đang ở giao diện trò chuyện.
Trong danh sách tin nhắn có thêm một tài khoản mới chưa có ảnh đại diện.
Nhìn cái tài khoản mới ấy, môi cô khẽ mím lại, vẻ mặt thoáng chút hối hận.
Thì ra câu “đợi một lát” cậu nói lúc trước, rồi ở trong phòng lâu như vậy, là để đăng ký một tài khoản nhỏ mới rồi kết bạn với cô?
Từ Dĩ Dạng định xóa cậu, nhưng ngón tay chạm vào giao diện mấy lần vẫn không bấm xóa được, cuối cùng chỉ xóa bỏ lời mời kết bạn.
Cô thoát khỏi ứng dụng, mở giao diện lúc đầu từng giúp cậu mua đồ.
Màu hồng nhạt mang hơi hướng tình thú. Bộ trang phục mặc trên người mẫu, vừa thuần khiết vừa gợi cảm, khơi gợi dục vọng khám phá.
Cô vùi mặt vào gối, từ giữa tóc đen hiện lên chút đỏ nhàn nhạt trên cổ, hơi thở có phần nặng nề.
Chỉ khi bản thân sắp nghẹt thở vì bức bối, cô mới nghiêng đầu, mệt mỏi nhìn sang bên cạnh, nhớ lại từng biểu cảm vừa rồi của Lục Tẫn.
Cậu từ đầu đến cuối đều không mảy may biến sắc, giống như thực sự chỉ đơn thuần điền một dãy số.
Không biết rốt cuộc cậu có nhìn thấy giao diện mua hàng ấy không?
Dù sao hình ảnh cũng rất nhỏ, có khi cậu thật sự không nhìn thấy, cũng có khi là thấy rồi nhưng không nói gì?
Từ Dĩ Dạng không nghĩ thêm nữa, lập tức cho hết những món đồ trong giỏ hàng vào đơn, đặt mua.
Tổng cộng hơn 5000, cô nhập mật khẩu thanh toán.
Sau khi quét sạch đơn hàng, cô rời giường đi đến bên cửa sổ, chống cằm nhìn mây trời xa xa, lại nghĩ đến mẹ.
Ba cô quanh năm không ở nhà, nên cả đời cô chỉ có hình ảnh mẹ lặng lẽ khóc trước những món đồ cũ.
Khi ấy cô đã hiểu, mẹ yêu ba quá nhiều, dù người đàn ông ấy trong lòng có người khác, mẹ vẫn cam lòng thủ tiết vì thân phận người vợ.
Chỉ là, mẹ có nằm mơ cũng không ngờ, bà vừa mới ra đi, ba đã nóng lòng muốn cưới người khác đến vậy.
Cho nên đồ của mẹ, không ai được chạm vào, kể cả người đàn ông ấy cũng không được.
-
Buổi tối cuối hè oi bức, dù trong nhà đã điều chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất, vẫn nóng đến mức không ngủ được, nhất là khi nghĩ đến cô gái tối qua mặc váy dài trắng nằm trên giường mình, lòng Lục Tẫn lại càng bứt rứt.
Cậu rủ hàng mi dày che đi ánh sáng trong mắt, từ trên lầu bước xuống, đi về phía quầy bếp.
Mở tủ đông, cho vài viên đá vào ly, rót chút rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Dạ dày bị cồn làm nóng lên, đôi đồng tử vốn lãnh đạm hiện lên sắc hồng nhạt, cậu tựa vào quầy bếp định pha thêm một ly nữa, thì vô tình thấy bóng dáng cách đó không xa trên sofa.
Cô gái mặc váy ngủ rộng thùng thình chống tay trên sofa, tóc dài rối tung, nằm trên một tấm thảm lông mỏng, không để ý sẽ rất khó phát hiện có người ở đó.
Cô đang nhìn cậu, ánh mắt ngơ ngẩn dõi theo.
“Trễ thế này rồi, chị vẫn chưa ngủ sao?”
Cậu đứng tại chỗ nhìn về phía cô, dưới ánh đèn, ly rượu trên tay cùng bàn tay gầy gò với làn da trắng đến gần như bệnh tật tạo nên một vẻ quyến rũ ma mị.
Từ Dĩ Dạng hoàn hồn, ngồi dậy đi về phía cậu: "Trễ thế này rồi, sao em còn uống rượu? Không tốt cho dạ dày đâu.”
Lục Lan muốn cô và con trai mình bồi dưỡng tình cảm chị em, nên giờ cô mang dáng vẻ chị gái cũng rất tự nhiên, cứ như thật sự là hai chị em ruột lớn lên bên nhau.
Lục Tẫn nhìn gương mặt ửng hồng vì ngủ của cô, rót thêm một ly rượu, không trả lời mà nhẹ nhàng hỏi: “Chị có muốn uống chút không? Giải bớt oi nóng.”
Từ Dĩ Dạng không biết uống rượu, trong nhà thì nhiệt độ cũng vừa phải, cô chẳng thấy oi nóng gì cả.
Nhưng nhìn cậu đưa ly rượu ra, cô gật đầu: "Muốn.”
“Chờ một lát.” Cậu đặt ly xuống, xoay người đi lấy ly mới.
Nhưng vừa quay lại, ly rượu trên quầy bếp đã bị cô không khách khí bưng lên, đưa đến mũi ngửi ngửi.
Mùi rượu hơi ngọt, không giống loại rượu mạnh.
Từ Dĩ Dạng thử liếm một chút, nhíu mày, cổ họng căng lên, chu môi uống xuống.
Lục Tẫn vừa mang ly trở lại đã thấy cô uống chậm rãi từng ngụm, ngẩng cằm nhỏ lên, xương quai xanh trắng mịn còn vương giọt rượu, toàn thân cô phủ một tầng ửng hồng.
Đặc biệt là khi uống xong ngẩng mắt nhìn cậu, mắt hạnh mông lung: “Không ngon lắm.”
Cậu nhìn mặt cô đỏ ửng, bật cười, một tay chống lên mặt quầy đá cẩm thạch, cười đến run cả vai, gân xanh nơi cổ càng rõ rệt.
Từ Dĩ Dạng không hiểu cậu cười gì, nhưng liếc sang bức họa phản chiếu cách đó không xa, mơ hồ thấy gương mặt mình.
Đỏ bừng hết rồi.
“Thì ra chị không biết uống rượu.” Cậu cười đến ngũ quan dịu dàng, sống mũi cao thẳng, yết hầu khẽ động, thu hút ánh mắt cô.
Không hiểu vì sao, cô lại nhớ đến một quyển sách từng đọc đâu đó, những người như cậu rất giống kiểu người mang tính dục mãnh liệt, dễ khiến người khác nghiện.
Nhưng khi lại gần nhìn kỹ, cô lại thấy cậu quá lạnh lùng, không giống kiểu dễ vướng vào những thứ thế tục đó.
“Em…” Cô thấy hơi choáng, cố lắc đầu định xua tan cảm giác quay cuồng.
“Ừ?” Cậu nhướng mày, nâng cằm, cúi xuống nhìn cô, lông mi dài đen nhánh rủ xuống.
Cồn bắt đầu ngấm, cô lộ cánh tay trắng lóa mắt, một tay chống vào tường, lắc đầu lảo đảo.
Cô nghĩ Lục Tẫn sẽ đỡ mình, nhưng cậu từ đầu đến cuối vẫn khoanh tay dựa vào tay vịn, lười biếng nhìn cô, không hề có ý định đưa tay ra.
Từ Dĩ Dạng nhào về phía cậu, vô tình đầu kẹp trúng một viên trân châu đính trên ngực áo cậu.
Trân châu đè lên rất chặt.
Cơ thể cậu lập tức cứng đờ, sau đó khom lưng, đuôi mắt nhanh chóng đỏ bừng, hơi thở trở nên rối loạn, cố gắng khắc chế.
Cậu thở rất nhẹ, Từ Dĩ Dạng nghe không rõ, định ngẩng đầu nghe kỹ hơn, môi lại lướt qua yết hầu lộ rõ trên làn da trắng mảnh của cậu.
“Ách… Ha…”
Cô như nghe thấy một tiếng thở khẽ, tựa như than nhẹ, khàn khàn len lỏi vào tai, đâm thẳng vào tim, khiến người ta bức bối lạ thường.
Từ Dĩ Dạng sững người, còn chưa kịp phản ứng, đã bị cậu đẩy ra.
Cú đẩy này rất mạnh, đau buốt lan khắp cơ thể, hốc mắt cô lập tức ngân ngấn nước, giọt lệ trong suốt đọng lại trên hàng mi dài theo động tác ngước lên, lặng lẽ rơi xuống.
Ánh đèn rọi xuống đỉnh đầu quá chói, phản chiếu lên ngũ quan sâu sắc của thiếu niên, cậu cụp mi nhìn cô từ trên cao, đường nét lạnh nhạt tựa như bướm băng, mang theo dụ hoặc kỳ lạ.
Vì Từ Dĩ Dạng mặc váy ngủ, lúc nãy vùng vẫy nên váy bị kéo lên, giờ đang quỳ dưới đất, váy cuộn lên để lộ đôi chân trắng mịn, thon dài, cân đối.
Cô hoàn toàn không nhận ra cổ áo mình đã mở gần nửa, ngẩng mặt lên nhìn cậu bằng ánh mắt ướt át đầy kinh ngạc.
Cậu chống tay lên mặt đảo bếp lạnh băng, hơi thở gấp gáp, làn da quanh yết hầu không ngừng ngứa ngáy.
Ướt át, không ngừng là hốc mắt.