Minamori Taichi thật không ngờ, mới xin nghỉ phép hai ngày mà đã xảy ra lắm chuyện như vậy. Đầu tiên là huấn luyện viên Quỷ Trủng suýt nữa bị bóp cổ chết, may nhờ Rei và bốn người còn lại kịp thời cứu. Sau đó, năm người họ lại cùng nhau phối hợp bắt trọn ổ một băng cướp vũ trang.
Minamori Taichi vừa nghe đã cau mày:
“... Bọn cướp não có vấn đề à? Phạm tội ngay gần trường cảnh sát luôn sao?”
Matsuda Jinpei thở dài, giọng đầy đồng cảm:
“Đúng vậy, tôi cũng thấy thế từ sớm rồi. Nhưng Rei lại không đồng ý, cậu ấy bảo tội phạm không phải lúc nào cũng nghĩ nhiều như mình.”
“Nhưng mà Sở cảnh sát Tokyo cũng gần đây lắm. Ban đêm vẫn có cảnh sát tuần tra chứ? Theo lý mà nói, cướp có súng xông vào, trong tiệm lại nhiều khách vậy, kêu lên một tiếng cũng phải có người nghe chứ.”
“Có khi... là ở khá xa?” Rei chần chừ trả lời.
Minamori Taichi nhìn cả nhóm:
“Các cậu dùng đèn hiệu SOS từ cửa hàng tiện lợi để báo, Morofushi-kun còn chạy về gọi thêm người, vậy mà cảnh sát tuần tra gần đó cũng không phát hiện ra gì. Chờ đến khi các cậu khống chế được tội phạm xong xuôi, cảnh sát mới lững thững mò tới, thậm chí còn do các cậu gọi điện báo lên chứ không phải họ tự biết... Còn nữa, tại sao lại để học viên ra mặt? Đáng lẽ phải thông báo cho huấn luyện viên trước mới phải.”
Nhìn từng gương mặt ngơ ngác trước mắt, Minamori Taichi đành thở dài, đưa tay ra xoa đầu Rei, giọng dửng dưng:
“Chuẩn bị tinh thần đi. Bản kiểm điểm tự viết cả vạn chữ, bị huấn luyện viên công khai gọi tên phê bình là chuyện không tránh khỏi. Đám đó còn mang theo súng, lỡ đâu xảy ra chuyện thật, hối hận cũng không kịp đâu.”
Rei lập tức hất tay Taichi ra, mặt đỏ lên:
“Cậu sao lúc nào cũng nghiêm hơn cả huấn luyện viên vậy hả.”
Đúng là tình hình bây giờ không thể cười nổi, mà Taichi vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc như thường.
“Chỉ là muốn để các cậu ý thức được mạng sống mình rất đáng quý thôi. Kể cả là cảnh sát, chính vì là cảnh sát càng phải quý trọng tính mạng mình hơn. Các cậu đều là nhân tài trẻ tuổi được quốc gia bỏ ra bao nhiêu công sức và tiền bạc để bồi dưỡng. Bảo vệ bản thân cũng chính là bảo vệ tài sản quốc gia. Tôi khuyên các cậu, trước khi làm việc gì cũng phải suy xét đến hậu quả, tin tưởng người khác nhiều hơn một chút. Các cậu hiện tại còn chưa phải là cảnh sát thật sự, vẫn là dân thường cần được bảo vệ.”
Nói xong một hơi dài, Minamori Taichi kéo cổ áo, khẽ nói:
“Khát quá, các cậu cứ đi trước đi, tôi ra mua chút nước.”
Lúc này mới nhận ra đã mấy tiếng liền cậu không uống gì, miệng khô ran.
Một học viên vội vàng chìa chai nước khoáng ra trước mặt Taichi:
“Minamori-senpai, nếu không chê, xin hãy uống.”
Taichi hơi ngạc nhiên:
“Sao tự nhiên lại nói chuyện khách sáo thế?”
“Vì... lúc nãy khí thế của anh quá ghê gớm, còn hơn cả huấn luyện viên. Minamori-senpai nói rất đúng, bọn em sẽ ghi nhớ!”
Cả nhóm còn lại cũng đồng loạt gật đầu. Ai nấy đều cảm giác, chẳng hiểu sao khi nghe Taichi nói lại có áp lực giống như bị cấp trên trực tiếp dạy bảo vậy, rõ ràng cậu là người nhỏ tuổi nhất ở đây mà…
Minamori Taichi vừa uống nước vừa nghiêng đầu lẩm bẩm:
“Nhưng mà, chuyện hôm qua các cậu cứu huấn luyện viên mà lại bị mắng, tôi thấy thật sự không hợp lý. Quy định là chết, người là sống. Theo như tình hình lúc đó, chờ đợi chuyên viên xử lý chắc không kịp đâu. Không thưởng cũng thôi, còn định ghi tội...”
Nghĩ tới đây, Taichi cảm thấy mình cần phải lên tiếng với bên Bộ Nội Vụ.
Cảnh sát và Quân Cảnh vốn là hai hệ thống hoàn toàn tách biệt.
Quân Cảnh thuộc quyền Thủ tướng và Bộ Quốc Phòng quản lý, còn Bộ phận Dị Năng Đặc Vụ lại trực thuộc Bộ Nội Vụ. Nói chung, Quân Cảnh là do Nội Các nắm.
Cảnh sát chia ra làm Cảnh Sát Công An và Cảnh Sát Hình Sự, chịu sự quản lý độc lập từ Ủy Ban Công An Quốc Gia, coi như không phụ thuộc vào hệ thống chính trị thông thường.
Những gì Rei và nhóm làm là trong tình huống nguy cấp đặc biệt, tuy vi phạm điều lệ nhưng cứu người là trên hết. Trường Cảnh Sát xử lý kiểu cứng nhắc thế này thật sự quá bảo thủ, không chừa đường lui cho ai cả.
Huấn luyện viên Quỷ Trủng đứng ra xin giảm nhẹ hình phạt cũng chỉ là cách cấp trên dùng để giữ thể diện, thực ra Tokyo Metro Police muốn vừa răn đe vừa thử phản ứng.
Theo Minamori Taichi thấy, chuyện xử lý như vậy vừa cứng nhắc vừa tự cao tự đại.
Quy định là quy định, nhưng lập công cũng phải ghi nhận. Thưởng phạt phải phân minh rõ ràng, chứ không phải triệt tiêu lẫn nhau rồi làm gương xấu cho người khác.
Nếu cứ thế này mãi, sau này gặp trường hợp khẩn cấp, ai còn dám xông lên cứu người? Chậm trễ vài phút, có khi mất mạng như chơi.
Trường Cảnh Sát chẳng khác nào nhà máy sản xuất dây chuyền, rèn luyện ra từng mẻ con người giống nhau, chẳng còn chút ý chí hay bản sắc riêng.
Khó trách bên Quân Cảnh phải thành lập trường huấn luyện riêng, kéo đi hết lứa trẻ tài năng.
Minamori Taichi còn đặc biệt đến thăm huấn luyện viên Quỷ Trủng, nhưng đáng tiếc đối phương vừa nhìn thấy cậu liền phản ứng như chim sợ cành cong, làm Taichi thấy hết hứng thú.
Cậu cũng không biết rằng Quỷ Trủng sợ mình là vì lo lắng sau này Taichi sẽ còn khó đối phó hơn trước, sớm muộn gì cũng liên lụy tới ông ấy.
Chỉ là đứng trước hành lang yên tĩnh ấy, Taichi cũng cảm khái vài phần: “Ai... Già thật rồi.”
Tự nhận là già rồi, Minamori Taichi cũng nhờ có quan hệ với Rei, thêm cả chuyện lần trước, dần dần hòa nhập vào nhóm năm người họ. Cảnh tượng sáu người cùng ngồi ăn cơm với nhau đã không còn khiến người khác ngạc nhiên nữa.
Rei và Matsuda Jinpei quan hệ cũng tiến triển nhanh đến mức suýt nữa thành mặc chung một cái quần. Bữa trưa hôm đó, cả nhóm vẫn ngồi tụ lại vừa ăn vừa tám chuyện đông tây. Minamori Taichi không tham gia vào câu chuyện, chỉ lặng lẽ nghiêng tai nghe, đầu óc lại để tận đâu đâu, nghĩ về công việc sau này.
Cậu dù sao cũng là người của Bộ Nội Vụ, giờ đã bắt đầu nghĩ đến chuyện xây dựng quan hệ cơ sở với Bando, biết đâu sau này còn phát triển được một mối quan hệ nhân mạch tốt đẹp trong Bộ Dị Năng Đặc Vụ.
Đang mải nghĩ, chợt nhận ra nhóm kia đang bàn tán chuyện gì đó, Minamori Taichi khựng lại, chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp, trừng mắt nhìn Rei:
“Cậu thế mà lại đi dự tiệc giao lưu?! Sao tôi không biết chuyện này!”
Rei cứng đờ người lại, không biết đáp thế nào.
Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi Minamori Taichi nhập học đến giờ cậu tỏ ra xúc động đến vậy. Mấy người kia cũng bị chấn động, Hagiwara Kenji còn tưởng Taichi tức giận vì cả bọn bỏ rơi cậu, vội vàng nói:
“À, chuyện đó... Bởi vì bọn tôi chỉ đi uống chút rượu ở quán thôi, mà cậu thì chưa đủ tuổi uống rượu. Với cả cậu chẳng phải thích chơi game hơn sao?”
Mấy lần trước rủ Taichi ra ngoài chơi, toàn thấy cậu ngồi lì trước máy chơi game, nên lần này đi ăn uống cũng quên luôn chuyện gọi cậu.
“Trọng điểm không phải là uống rượu, là giao lưu!” Minamori Taichi nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Rei, “Tôi hẹn cậu thì cậu cứ lờ đi, thế mà tiệc tùng với người khác lại rảnh rỗi? Cậu coi tôi là cái gì vậy, Furuya Rei, cậu giỏi lắm!”
Lớn bằng từng này, lần đầu tiên Minamori Taichi bị người ta phũ phàng như thế.
Rei căng thẳng giải thích:
“Khoan, nghe tôi nói đã! Chúng tôi cũng đâu làm gì đâu, chỉ đi ăn cơm thôi mà. Là Hagiwara mời khách đấy chứ! Hơn nữa nữ sinh cũng chỉ có một mình Hagiwara mời, lớp trưởng Date Wataru cũng đi ——”
Minamori Taichi lạnh lùng ngắt lời:
“Yamada không biết tự trọng thì thôi, cậu cũng muốn học người ta thành trai tồi à? Tôi thật nhìn lầm cậu rồi!”
Mặt đỏ bừng lên vì giận, Minamori Taichi bưng khay cơm đứng dậy, lặng lẽ chuyển sang ngồi ở bàn khác, giữ khoảng cách xa hẳn nhóm kia, cả người tỏa ra khí áp lạnh ngắt, từng miếng từng miếng cơm đều ăn như muốn nuốt cả bát đũa.
Năm người còn lại ngồi ngẩn ra.
Date Wataru kinh hãi chỉ vào chính mình:
“Tôi không biết tự trọng? Tôi là trai tồi? Cái gì vậy trời...”
Hagiwara Kenji lúng túng giải thích:
“Có thể là vì... em ấy mồ côi, nên chuyện tình cảm khá nhạy cảm. Không phải có kiểu người như thế sao? Hồi nhỏ cha mẹ ly hôn, sau này nghe chuyện ngoại tình hay thay lòng đổi dạ đều không chịu nổi...”
Date Wataru giãy nảy lên:
“Tôi chỉ đi ăn ké thôi mà... Tôi đâu có ngoại tình, cũng không thay lòng đổi dạ gì hết! Bạn gái tôi biết hết rồi mà, cô ấy còn đồng ý nữa là khác!”
Matsuda Jinpei chống cằm, nhìn Rei bằng ánh mắt tò mò đầy ngụ ý:
“Này Rei, cậu với Taichi... chẳng lẽ đang hẹn hò?”
Ba người còn lại trố mắt nhìn sang.
Rei mặt đỏ bừng, cuống cuồng:
“Có rõ ràng thế sao?!”
Bốn người đồng thanh:
“Ể—?”
Matsuda Jinpei vốn chỉ đoán bừa theo cảm giác, nhưng giờ nghe Rei thừa nhận lại giật mình thật sự:
“Chờ đã, chuyện này từ bao giờ? Morofushi cũng không biết luôn à? Cậu thế mà giấu cả bọn à!”
Morofushi Hiromitsu nổi cáu:
“Cậu giấu tôi!”
Hagiwara Kenji nhíu mày đầy tiếc nuối:
“Tuy tôi không kỳ thị gì chuyện đó... nhưng cậu giấu cả đám chúng tôi, khác nào đâm sau lưng!”
Rei luống cuống giải thích:
“Khoan, nghe tôi nói đã! Tôi... tôi quên mất thật mà! Bình thường với Taichi cảm giác cứ như bạn bè, không giống người yêu gì hết...”
Nhưng chẳng ai muốn nghe giải thích nữa.
Date Wataru cầm khay cơm, đi ngang qua Rei còn cố ý phun ra một câu:
“Tra nam!”
Morofushi cũng lườm Rei một cái đầy thất vọng.
Matsuda Jinpei bồi thêm:
“Cậu tốt nhất nghĩ cách dỗ Taichi đi.”
Hagiwara Kenji thở dài, đuổi theo ba người kia:
“Dỗ con gái thì tôi còn biết, dỗ con trai thì chịu rồi. Chắc lần này cậu tiêu thật rồi.”
Rei đưa tay với theo nhưng không ai để ý, chỉ biết đứng đấy mà như muốn khóc.
...Phải rồi, tình huống cậu từng nghĩ tới đã thật sự xảy ra rồi.
Rei chỉ có thể cầu nguyện thầm:
“Đừng có làm chuyện gì dại dột đấy, Taichi!”
Chậm hiểu đến tận lúc này, Rei mới nhận ra... mình sắp phải dỗ không chỉ một người, mà là cả hai: Minamori Taichi, với lớp trưởng Date Wataru bị vạ lây... Còn cả Morofushi nữa.
Thật sự muốn quay ngược thời gian, đập chết bản thân lúc đó luôn! Lúc đầu đúng ra không nên ham ăn mà dính vào chuyện này... Đúng là mỹ thực hại người mà!