Bando vốn là người có tư chất, lại được Phòng Đặc Vụ coi trọng, mạnh tay bồi dưỡng, đương nhiên không phải dạng bình thường. Dị năng phân tích tâm lý của anh ta cũng là vì mục đích thu thập tình báo mà hình thành.
Chỉ có điều tư tưởng của anh ta lại có phần cực đoan, rõ ràng là kết quả của nền giáo dục yêu nước kiểu Nhật. Minamori Taichi không biết mình rốt cuộc là người nước nào, ký ức từ nhỏ đến giờ đều là cảnh lang bạt, ngay cả cha mẹ là ai, sống hay đã chết, cũng không rõ ràng.
Nhưng anh biết chính phủ Nhật Bản không đáng tin cậy. Nếu thật sự đáng tin, thì đã không để Yokohama sinh ra cái gọi là “cách ba tư tưởng,” vừa là tổ chức Mafia kiểm soát cảng, vừa là tổ chức dân gian dị năng như Cơ quan Thám tử Vũ trang, kết hợp với cơ quan bí mật là Phòng Đặc Vụ cùng khởi động thế cục Yokohama.
Trong đó, phía Cảng phụ trách ban đêm, đàn áp và thu nạp các tổ chức phi pháp khác. Thám tử Vũ trang phụ trách hoàng hôn, tiếp nhận các vụ án liên quan đến dị năng vì quốc gia. Còn cơ cấu chính phủ là Phòng Đặc Vụ, nói thì là phụ trách ban ngày, nhưng thực ra lại không kiểm soát nổi chính quyền Yokohama, cảnh sát thành phố thì càng thiếu người quanh năm, còn có không ít thành phần vào chỉ nhờ quan hệ.
Phòng Đặc Vụ đem trách nhiệm xử lý án dị năng ném cho Thám tử Vũ trang, với vô số tội phạm và thế lực mở rộng của phía Cảng thì mắt nhắm mắt mở, ngồi xem hai bên bận rộn, chờ đến lúc hai bên thực sự đối đầu mới ra mặt làm trọng tài.
Bề ngoài là đứng núi xem hổ đấu, tưởng là cao tay một bậc. Thực chất chỉ là phơi bày năng lực bất lực mà thôi.
Chính vì bất lực nên mới phải dựa vào Mafia và tổ chức dân gian. Mà sự bất lực này ăn sâu vào toàn bộ giới chính trị Nhật Bản.
Có lẽ trên đời không quốc gia nào mà giới chính khách lại mềm yếu như ở Nhật. Làm việc trước tiên nghĩ thoái thác, có chuyện thì tìm người thế tội, cúi đầu xin lỗi rối rít, xong rồi cũng chẳng ai xử lý hậu quả cho tử tế, coi như án đã khép lại.
Chính phủ như thế, người dân tất nhiên cũng học theo. Thêm vào đó là kiểu coi trọng quan hệ tiền bối - hậu bối đến mức bệnh hoạn, việc đầu tiên khi vào làm là học lễ nghi, thậm chí còn coi trọng bề ngoài hơn cả năng lực chuyên môn.
Cộng thêm thói quen dập đầu chim nổi bật, từ trên xuống dưới ai nấy đều như đeo mặt nạ, người khác làm gì thì mình cũng làm theo, hành xử khác người sẽ lập tức bị xã hội lạnh nhạt, bị bạo lực vô hình chèn ép.
Có thể nói, sống ở quốc gia này áp lực đến mức người ta không thở nổi. Trong hoàn cảnh như vậy, Rei là người dám kiên trì với ước mơ cảnh sát dù bị kỳ thị, không hề lùi bước, mới có thể khiến Taichi nhìn anh thêm vài phần trọng thị.
Ít nhất là trong thế giới đen trắng ấy vẫn còn chút màu sắc.
Một quốc gia như vậy, sao có thể khiến một kẻ vốn xuất thân bẩn thỉu, ghét bị kiểm soát như Taichi coi là mẫu quốc để dựa vào? Thôi bỏ đi.
Chi bằng nghĩ xem lấy danh nghĩa phe Đỏ, thu về quyền lực cao hơn thì hơn.
Quyền lực mới là thứ quan trọng nhất trên đời. Chỉ cần có quyền lực, anh sẽ không bị ba phe đẩy qua đẩy lại, ngay cả bản thân thuộc phe nào cũng chẳng rõ.
Chỉ khi đứng ở vị trí cao, anh mới có thể chống lại những quy tắc kia, trở thành người đặt ra quy tắc.
Bando học hành rất nghiêm túc, Taichi cũng không giấu nghề, những gì anh biết đều chỉ bảo:
“Chắc cậu cũng nghe qua tình hình của tôi rồi. Những gì tôi biết chẳng qua là chuyện cũ kỹ thôi, dạy cậu cũng không nhiều. Hiện giờ người cầm quyền là Mori Ogai, có thể nói vài câu về hắn. Người này có dã tâm, có thủ đoạn, có năng lực, nhưng khuyết điểm lớn nhất chắc là quá coi trọng lợi ích.”
“Lợi ích? Ý ngài là tiền tài, quyền lực sao?”
“Không.” Taichi lắc đầu. “Nhìn biểu hiện của hắn năm nay là rõ. Làm việc gì hắn cũng như cái cân, đặt trả giá và thu hoạch lên hai bên, chỉ cần thu hoạch lớn hơn trả giá, hắn sẵn sàng đẩy trả giá ra không chút do dự.”
“Nhưng muốn đạt được cái gì, tự nhiên phải trả giá tương xứng…”
Taichi bình tĩnh nhìn Bando: “Nếu cái giá đó là người thì sao? Chỉ cần có thể thắng, kể cả là người ở cạnh hắn sớm tối, hắn cũng có thể không do dự mà đem ra trao đổi.”
Bando nghẹn lời.
Taichi nói tiếp:
“Con người là loài động vật cảm tính, dù chỉ là đồng nghiệp làm việc cùng nhau một hai năm cũng sẽ nặng tình hơn người xa lạ. Nhưng hắn cho tôi cảm giác như một cái máy lạnh lùng không có cảm xúc. Khi cậu vào Cảng, hãy nhớ kỹ: đừng nghe hắn nói gì, hãy nhìn hắn làm gì. Lời nói, biểu cảm, nước mắt hay đau khổ đều có thể ngụy trang, chỉ hành động mới không biết nói dối. Nếu cậu chấp nhận lý niệm của hắn, sớm muộn gì cũng sẽ đánh mất nhân tính, đánh mất thứ mà bản thân coi trọng nhất, rơi vào mê loạn.”
“Nhưng... hy sinh là tất yếu. Tôi không nói mình sẽ làm vậy, nhưng tôi là người nằm vùng, khó tránh khỏi chuyện hy sinh... Tôi...”
“Vậy thì đừng đặt cảm tình vào. Đó là Mafia cơ mà? Bọn họ từng bước đi tới đều nhuốm máu và khói thuốc súng. Dù là người trong sạch đi vào cũng sẽ bị nhuộm đen. Ai cũng dơ tay rồi, cậu thấy còn cần bận tâm sao?”
Một khi đã quyết định bước vào con đường đó, tức là định sẵn sẽ không còn sạch sẽ nữa. Người phải vì lựa chọn của mình mà trả giá.
Như chính Taichi vậy, anh chưa từng cảm thấy mình là người sạch sẽ. Đứng dưới ánh mặt trời mà cũng cảm thấy đau. Nếu thân phận bị bại lộ, kết cục chắc chắn là xuyên tim, móc xương.
Điều anh có thể làm chỉ là cố gắng hết sức tránh cho ngày đó đến. Nếu có thể làm người tốt, anh cũng muốn. Nếu không thể, thì cũng đừng đánh mất bản thân.
Bằng không, còn khổ sở hơn cả chết.
Taichi nghiêng đầu, nói:
“Xin lỗi, đây chỉ là quan điểm cá nhân tôi thôi, cậu không nhất thiết phải tiếp thu. Nếu chấp nhận thì cũng chỉ nên tiếp thu ở mức độ có giới hạn, tôi không phải loại thầy bá đạo bắt học trò phải rập khuôn ý kiến của mình.”
“... Tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Thực lòng cảm ơn ngài đã nói với tôi những điều này.” Bando thật lòng nói.
Anh mới vào Phòng Đặc Vụ chưa lâu, còn non trẻ, vậy mà đã bị cử đi nằm vùng trong tổ chức Mafia, sao mà không sợ cho được.
Còn Taichi tiền bối chỉ là chính trị viên dạy dỗ anh tạm thời mấy ngày, vậy mà với mối quan hệ nông như vậy cũng nói ra những lời đó, đủ khiến anh cảm động.
Chân thành hay khách sáo, anh đều nhận ra được. Bando hiểu rõ khuyết điểm của mình là trọng tình nghĩa, mà Taichi tiền bối... chỉ mới hai ngày đã nhìn thấu điều đó, khả năng nhìn người ấy thật khiến người ta phải khâm phục.
Khó trách cấp trên lại gửi gắm kỳ vọng cao như vậy cho anh ấy.
Taichi nhún vai. Anh nói mấy lời đó chẳng qua là vì thấy Bando có tiền đồ. Dị năng cùng đầu óc như vậy, chỉ cần còn sống trở về từ Cảng, muốn không thăng chức cũng khó.
Chỉ là đầu tư trước mà thôi, mấy câu nói chẳng tốn gì, lại có thể nhận được sự cảm kích, đúng là buôn bán lãi lớn.
Quan hệ cá nhân là thứ phải xây dựng từ lúc đối phương còn nhỏ yếu, khi ấy lợi ích thu về mới lớn nhất. Chứ đợi người ta đứng ở vị trí cao, đâu dễ gì lay động được.
“Cậu cố gắng lên, để hắn thấy được giá trị của cậu. Với Mafia, giá trị còn quan trọng hơn cả tình cảm, nhất là kiểu người như Mori Ogai. Chỉ cần giá trị của cậu đủ lớn để hắn không nỡ bỏ, dù ngày nào đó thân phận nằm vùng bị lộ, hắn cũng sẽ không giết cậu —— cùng lắm là uy hiếp cậu, hoặc ép cậu đổi lấy thứ càng có giá trị hơn.”
Nói xong, Taichi không vội vàng, để lại cho Bando thời gian tiêu hóa, rồi chuẩn bị quay về. Đây là một ngõ hẻm cũ kỹ hẻo lánh, xem như chỗ trú an toàn của Phòng Đặc Vụ.
Giao thông lạc hậu, anh phải đi bộ hơn nửa tiếng mới vòng ra được khu vực có xe công cộng.
“Ngài định đi luôn sao? Trời tối lắm rồi.” Bando vội gọi anh lại.
“Cậu nói gì ngốc vậy.” Taichi đặt tay lên tay vịn cửa, quay đầu lại cười: “Tôi chỉ xin nghỉ hai ngày, dĩ nhiên phải tranh thủ về lại trường cảnh sát. Bằng không ngày mai không kịp huấn luyện, mà xe sớm thì cũng không có sớm đến thế đâu.”
Bando ngơ ngác đáp lời, cảm thấy... đúng là mình ngốc thật. Nhìn theo bóng lưng Taichi khuất dần sau bức tường loang lổ, Bando đứng đó thật lâu mới quay vào nhà.
Minamori Taichi... Trong lòng anh nghĩ. Người có tâm tính kiên định, dũng cảm và sáng suốt như vậy, chỉ cần cho một địa vị cao, rất khó mà không thành công. Về sau chắc chắn sẽ là nhân vật mà mình ngưỡng vọng.
Có thể gặp được anh ấy vào thời điểm này, được chỉ điểm, đúng là may mắn. Bando lặp lại từng câu Taichi đã nói trong đầu, không sót chữ nào.
Anh cần thời gian để tiêu hóa tất cả những điều đó.
Taneda trưởng quan từng nói, Minamori Taichi là chính khách trời sinh, là nhân tài chính trị mà Phòng Đặc Vụ không giữ nổi. Dù là tầm nhìn đại cục hay tu dưỡng chính trị đều vượt trội.
Chỉ có người như vậy mới được nội vụ tỉnh cấp cao ký thác kỳ vọng làm sạch chính trường Yokohama.
Taneda trưởng quan để Taichi dạy anh, há chẳng phải là để mình tranh thủ làm quen với anh sớm. Vì thế anh càng phải nỗ lực gấp đôi, không phụ tấm lòng đó!
Xe điện Nhật Bản nổi tiếng phức tạp bậc nhất thế giới, Taichi đổi đến mười