Ánh mắt Tân Nhiên dừng lại một lúc, giữa chân mày hơi nhíu lại.
… Trong giấc mơ cũng đã xuất hiện rồi.
Khi chưa tận mắt nhìn thấy Dung Xuyên, tất cả những gì trong mơ đều không có cảm giác thật. Nhưng đến lúc con người hay đồ vật trong mơ lại thật sự xuất hiện ở hiện thực, cái cảm giác hoang đường và quái lạ ấy cứ như tơ nhện giăng đầy trong lòng, mơ hồ, khó chịu, xen lẫn một chút bực bội không tên.
… Thật quái lạ.
Tân Nhiên xoa xoa mặt, rồi dứt khoát bước ra ban công hóng gió. Thời tiết lạnh căm, cậu đứng một lát đã không nhịn được hắt hơi một cái, đang định quay vào phòng lấy khăn giấy thì lại nghe thấy tiếng đóng cửa.
Ai vậy?
Cậu im lặng vài giây, rồi do dự thò đầu nhìn thử.
Không có ai.
Dung Xuyên đi ra ngoài à?
… Đi ra ngoài cũng tốt. Đúng là cái kiểu “mắt không thấy, lòng không phiền”. Tân Nhiên lập tức quay lại bàn, ngồi trước máy tính, chà tay cho ấm rồi tranh thủ lướt vài tin nhắn Khúc Dương vừa gửi — rủ cậu đi ăn trưa.
Nhìn đồng hồ, bụng cũng đang réo, Tân Nhiên đóng máy tính rồi ra ngoài.
Phòng bọn họ ở tầng 3, không cao lắm. Vừa bước ra cầu thang, Tân Nhiên không kìm được nhớ tới một “tình tiết đặc biệt” trong giấc mơ.
Ờ thì…
Trên đời này có ai xuống cầu thang mà chân trái đạp lên chân phải, chân phải lại dẫm lên chân trái, xoắn thành bánh quai chèo rồi lăn nhào xuống dưới, lại còn ngã trúng miệng người ta không chứ…? Ha… Phim thần tượng chắc?
Ha ha. Tân Nhiên lắc đầu, tự cười nhạt: “Đúng là mình mơ mộng quá…”
“Á á á?!!”
Chưa kịp dứt lời, cảm giác mất trọng lực bất ngờ ập tới!
Chân trái dẫm chân phải, chân phải dẫm chân trái, xoắn quẩy như bánh quai chèo ——
“Bịch!”
“Rầm!”
“Á—!!”
Đau.
Đau quá.
Toàn thân ê ẩm, nhất là trong khoang miệng thì đau muốn chết… Lại còn cái cảm giác mềm mềm kì quặc này… Tân Nhiên nín thở, mở to mắt, thoáng cái đã đập vào mặt Dung Xuyên đang ngay trước mắt — gương mặt lạnh lùng kia bỗng chốc phóng đại sát ngay trước mặt cậu.
?
Tân Nhiên ngây người trong giây lát.
Khoan đã.
Mình… xuyên không rồi?
Đang nằm mơ?
Hay lại ác mộng?
Mơ trong mơ?
Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, Dung Xuyên — người vẫn luôn như giếng cổ không gợn sóng — thế mà mặt lại lộ chút biểu cảm khác thường, hơi thở có phần rối loạn, chân mày hơi nhíu lại, trong lúc Tân Nhiên còn chưa kịp hoàn hồn, anh ta đã giơ tay lên.
“Ting ——”
Như thể bị giật ngược về ý thức thực tại, Tân Nhiên gần như phản xạ có điều kiện mà “phịch” một phát bật dậy, tim đập loạn lên mấy nhịp.
“Cậu…!”
Động tác khựng lại. Dung Xuyên cụp mắt, khẽ mím môi dưới rồi ngước mắt lên, mặt vẫn vô cảm nhưng giọng lại bật ra: “Chảy máu rồi.”
Máu? Tân Nhiên trợn tròn mắt, máu cậu cũng thấy rồi đấy! Ngay trước mặt cậu đây này, môi Dung Xuyên rớm máu đỏ tươi, đủ để đóng ba trăm cái clip quảng cáo, đủ để vòng quanh địa cầu một vòng… À không, đây là mấy câu quảng cáo nhảm nhí ở đâu ra vậy trời…!
“Đau lắm à?” Dung Xuyên hơi ngừng lại, rồi như chợt nhớ ra gì đó, giọng chậm đi, nhẹ bẫng: “Có sao không?”
Ông trời ơi, chảy máu thế này không đau mới lạ đấy! Tân Nhiên lập tức bật dậy, suýt chút nữa lại giẫm hụt.
“... Á!” Một tiếng rên khẽ.
Dung Xuyên ngực phập phồng nhẹ, lông mi đen run lên nhanh chóng nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh, ánh mắt dừng trên người Tân Nhiên, như thể đang cố chịu đau.
Tân Nhiên nhìn hàng mi đối phương run rẩy, lông mi mình cũng run theo, nhất thời không biết nên tức vì nụ hôn đầu bị Dung Xuyên “cướp” mất, hay nên tức vì thực sự có người có thể vượt mọi định luật vật lý, chân trái dẫm chân phải, chân phải dẫm chân trái rồi lăn cầu thang, trúng ngay miệng người ta…
… Mà càng quái dị hơn, tình huống bây giờ giống y hệt cảnh trong mơ cậu vừa nghĩ tới khi nãy!
Trùng hợp quá sức chịu đựng.
Trong đầu Tân Nhiên nổ ra một giả thuyết ngớ ngẩn: Mình… chẳng lẽ đang sống trong truyện thật sao?
Một đống suy nghĩ ập đến, đốt cháy hết dây thần kinh. Tân Nhiên vội hít sâu để trấn tĩnh lại.
Bình tĩnh… Giờ chưa phải lúc nghĩ mấy thứ này.
Tình huống trước mắt, Dung Xuyên mới là người tội nghiệp bị cậu “rơi trúng”, tất cả đều do cậu mà ra.
Nhưng làm sao cậu biết Dung Xuyên lại đi ngang đây? Sao lại trùng hợp để cậu “hạ cánh” ngay lên người anh ta?
Chẳng lẽ có thế lực thần bí nào giật dây? Không lẽ Dung Xuyên tự “đâm đầu” làm đệm thịt cho cậu chắc?!
“Cậu… còn đứng dậy nổi không?” Tân Nhiên lắp bắp, do dự hai giây rồi không thành thạo lắm đưa tay đỡ lấy cánh tay Dung Xuyên, định kéo anh ta đứng lên. Giọng cậu yếu xìu: “Cậu, cậu đi cầu thang sao không nhìn đường chứ…”
Dung Xuyên nghe vậy ngước mắt, nhìn thẳng Tân Nhiên.
Không trả lời. Ánh mắt đen láy, gương mặt lạnh lùng, cái cách nhìn như thể đang nói “Cậu còn dám hỏi?”
“…”
Nói cho cùng thì cả hai đều là nạn nhân.
Nhưng dù vậy, bị nhìn gần thế này, Tân Nhiên vẫn không nhịn được cáu: “Nhìn… nhìn gì?”
Dung Xuyên cũng chẳng trả lời, ánh mắt lướt xuống dưới, dừng lại một chút rồi đột nhiên hỏi: “Đau lắm không?”
“Gì?” Câu hỏi bất ngờ khiến Tân Nhiên ngơ ra, theo phản xạ trả lời: “Cũng không đau lắm đâu…” Thật ra chỉ bị đau miệng chút xíu, chắc chỉ rách nhẹ.
“Giọng.” Dung Xuyên nhìn cậu, giọng rất nghiêm túc: “Đang run.”
“…”
Cái quái gì vậy? Ông này rốt cuộc logic kiểu gì thế? Người ta vừa bị “hôn gãy miệng” thì giọng run tí không được chắc?!
Tuy đã nghe nói Dung Xuyên là người lạnh nhạt khó đoán, nhưng Tân Nhiên vẫn thấy choáng.
“Cậu…” Nhìn thấy Dung Xuyên khẽ nhíu mày như đang đau, cơn giận của Tân Nhiên xẹp xuống phân nửa, bực bội lầm bầm: “Nghe nhầm đấy.”
Tiếng bước chân lác đác mỗi lúc một gần, hai người cứ nằm lăn ở đây thì mất mặt chết. Nhất là Dung Xuyên — môi anh ta vẫn rỉ máu, nhìn thêm một giây Tân Nhiên lại xấu hổ.
“Thôi, đứng lên đã.” Tân Nhiên đưa tay kéo tay áo Dung Xuyên.
Có vẻ Dung Xuyên cũng nghĩ vậy, anh liếc Tân Nhiên, rồi nói khẽ: “Cúi xuống.”
“Hả?” Chưa từng chăm người bị thương, Tân Nhiên chẳng hiểu, lại thấy hơi mất tự nhiên — bị kẻ mình ghét ra lệnh, ai mà vui cho được. Nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại, cậu vẫn cúi xuống, giọng cảnh giác: “Cúi làm gì?”
Dung Xuyên: “Cao quá.”
Tân Nhiên chớp mắt, giây sau vai đã bị ôm lấy.
Khoảng cách quá gần, hơi thở lạnh nhạt vương mùi sữa tắm và gió lạnh quẩn quanh, xộc thẳng vào mũi cậu.
Dung Xuyên vịn vai cậu để đứng dậy.
Mùi sạch sẽ lẫn mùi máu loãng quẩn quanh chóp mũi.
“…” Tân Nhiên ho khan hai tiếng, bỗng thấy tâm trạng hơi tốt lên: “Cũng… cũng không cao lắm mà, chắc chỉ cao hơn tôi có mười phân thôi…” Câu cuối tự dưng lí nhí, như mèo con cụp đuôi.
Nhưng đến lúc Dung Xuyên đứng hẳn dậy, cao hơn cậu cả nửa cái đầu, Tân Nhiên chỉ biết đờ mặt.
“… … …”
Rồi.
Coi như xong.
Tân Nhiên cứng đờ, bị Dung Xuyên vịn vai, hai người lách qua đám đông đang túm tụm hóng chuyện.
Cũng không tốn bao công sức, nhưng mặt Tân Nhiên thì nóng bừng.
Cậu buông tay ra, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cậu dựa tạm vào tường đi, tôi đi kiếm xe.”
Người ta bị thương vì mình, dù không muốn cũng phải có trách nhiệm.
Dung Xuyên chân không tiện, không biết trật hay gãy, tốt nhất nên kiếm xe ba bánh chở đi. Khúc Dương gần đây làm thêm việc chuyển phát trong trường, có sẵn một chiếc xe ba bánh.
Tất nhiên, Tân Nhiên không đời nào tự ngồi lên cái xe quê mùa ấy — cái đó dành riêng cho Dung Xuyên.
Nghĩ tới cảnh Dung Xuyên, người lúc nào cũng điềm tĩnh lạnh lùng, ngồi trên cái xe ba bánh xấu xí…
Tân Nhiên tự cười như kẻ xấu: Hehehe.
Cậu đã ghét bộ dạng “cool ngầu” của Dung Xuyên lâu rồi, giờ muốn xem anh ta ngồi xe ba bánh quê mùa cho bõ ghét.
Nghĩ vậy, Tân Nhiên hí hửng lấy điện thoại.
Vừa gọi, đầu dây bên kia bắt máy ngay.
Tân Nhiên kể tình hình sơ qua.
“Cái gì cơ??!” Giọng Khúc Dương the thé, như sét đánh ngang tai. “Cậu bảo cậu với Dung Xuyên lăn giường á?!”
“?”
“Lăn giường — à không, lăn cầu thang!!” Tân Nhiên nghiến răng nhấn từng chữ: “LÀ LĂN XUỐNG CẦU THANG!”
“Ờ ờ ờ ờ… Ha ha ha, hiểu rồi hiểu rồi, mới đầu nghe giật mình quá… Rồi rồi, tôi gần đấy, đợi tí tôi chạy xe tới đón hai người!”
“Ừ.” Tân Nhiên cúp máy.
Ra ngoài đợi khoảng mười phút, vẫn chưa thấy bóng dáng xe ba bánh đâu.
Cậu không nhịn được thúc nhẹ người bên cạnh: “Này, cậu thấy xe ba bánh chưa?”
Bị thúc, người bên cạnh: “…”
Không thấy trả lời, Tân Nhiên quay đầu lại, vừa khéo thấy một chiếc xe ba bánh lắc lư vặn vẹo trờ tới…
Khoảnh khắc ấy, cậu có cảm giác như đang nhìn thấy một cái bảo tàng cổ di động chậm chạp bò về phía mình.
“…” Tân Nhiên im lặng hai giây, rồi nhếch môi cười.
“Ở đây này, ở đây này.”
Khúc Dương thắng xe, còn làm màu “Hu ——” một tiếng.
Tân Nhiên: “Lên xe đi.”
Dung Xuyên chẳng chần chừ, bước lên xe.
Hừ, để xem cậu còn làm ngầu được nữa không —— ai ngờ Dung Xuyên ngồi xuống rất tự nhiên, dáng thẳng tắp, chân hơi co lại, gương mặt bình tĩnh. Một chiếc xe ba bánh xấu xí mà ngồi ra dáng như ghế chủ tịch.
Tân Nhiên: “?”
Dung Xuyên quay sang nhìn cậu: “Cậu không lên à?”
“… Tôi không.”
Khúc Dương nghiêng đầu nhìn bóng Tân Nhiên bỏ đi, thắc mắc: “Cậu ấy đi đâu vậy?”
Dung Xuyên bình tĩnh đáp gọn: “Đi lấy xe điện.”
Một lát sau.
Tân Nhiên cưỡi chiếc xe máy điện phóng vèo vèo ngang qua bọn họ, “Đô đô đô ——”, gió tạt vạt áo phần phật.
“… … …”
Chạy tới phòng y tế, Tân Nhiên chờ ngoài cửa một lúc mới thấy chiếc xe ba bánh “phành phạch” chạy tới.
Khúc Dương dựng xe, Dung Xuyên chống tay vịn bước xuống. Sau đó đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn Tân Nhiên.
… Sao tự dưng lại thấy mình bị đòi nợ?
Nhưng cũng đúng, ai bảo cậu xui xẻo “rơi” trúng người ta chứ… Thôi thì phải lo cho trọn.
Tân Nhiên bước lại gần, còn chưa kịp đỡ thì Khúc Dương đã lao lên: “Để tôi để tôi để tôi!”
Tân Nhiên đành lui lại: “Được.”
Nhưng còn chưa kịp chạm tay vào tay áo Dung Xuyên, anh ta đã khẽ nghiêng người né tránh, giọng lạnh nhạt: “Không cần. Cảm ơn.”
Khúc Dương: “?”
Tân Nhiên bước lên bậc thang, quay đầu lại thấy hai người kia vẫn chưa nhúc nhích, bèn giục: “Làm gì đấy, còn không mau lên.”
“Ờ, tới đây.” Khúc Dương đáp.
Đẩy cửa bước vào. Bác sĩ nghe tiếng động, quay ghế nửa vòng, nhìn hai người.
Khúc Dương nhanh tay chiếm ghế ngồi, Tân Nhiên với Dung Xuyên thì vẫn đứng thẳng.
Cả phòng bỗng im phăng phắc.
“… À, hai em, ai khám trước nào?” Bác sĩ lên tiếng trước.
Dung Xuyên: “Cậu ấy.”
Tân Nhiên: “Cậu ấy.”
“?” Tân Nhiên nhìn anh ta. Bộ mặt cậu trông có vẻ cần bác sĩ lắm à?!