Thân quyến có mặt tại đây chứng kiến cảnh này, không ai không lắc đầu rơi lệ, lòng cảm thấy bi thương.
"Phu nhân, nghi thức cáo biệt đã kết thúc, phải đóng nắp quan tài cho lão gia thôi." Hoàng Phúc Lương lau nước mắt nói.
Tiếng ai oán ngừng lại, Liễu Vận Cầm dường như bừng tỉnh, liều mạng bám lấy quan tài, "oa" một tiếng rồi lại khóc nức nở: "Đình Thừa... sao ông nỡ lòng bỏ lại chúng tôi..."
Diêu thị không có con trai, chỉ có một mình Hoàng Phương Phỉ là con gái. Nay Hoàng Đình Thừa đã về với đất, ngoài chút tình nghĩa dành cho ông, bà không khỏi lo lắng cho cuộc sống sau này của mình. Thấy Liễu Vận Cầm khóc đến chết đi sống lại, bà cũng cảm thấy tinh thần suy sụp, bèn khóc theo một cách tê tâm liệt phế.
Đám con cái thấy hai người như vậy, trong lòng cũng dâng lên một nỗi bi thương không kìm được mà gào khóc theo. Mãi đến khi đã khóc đủ, họ mới dần dần nín lặng.
Gia nhân hợp lực đậy nắp quan tài lại. Liễu Vận Cầm run rẩy đôi tay, được Hoàng Hồng Xán và Hoàng Hồng Huyên dìu đến, tự tay cắm then cài. Tiếng ai oán lại vang lên, những ngọn nến trắng trên bàn nhảy múa, hòa cùng tiếng khóc của già trẻ gái trai, càng làm cho không khí thêm phần bi ai.
Nam quyến phải đi hộ linh, sau nghi thức cáo biệt liền theo đoàn người đi đưa tang. Còn nữ quyến không cần đi, họ ở lại an ủi Liễu Vận Cầm, đợi bà nín khóc thiếp đi rồi cũng lần lượt giải tán.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play