Một tháng rưỡi sống trong núi, cái lạnh cắt da cắt thịt đầu xuân đã lui, cỏ thơm mọc um tùm trên vách núi sau tiểu viện trong rừng trúc, từng đóa hoa dại lần lượt nở rộ. Hôm qua Mộng Thạch đã dời một gốc hoa dại không rõ tên về, đặt trước án thư nơi Thương Nhung chép kinh.
Thương Nhung rất thích sắc hoa rực rỡ của nó, nhưng nàng còn chưa kịp ngắm kỹ, lúc đang ngáp trước gương, đóa hoa trong chậu đã bị một bàn tay trắng trẻo thon dài ngắt lấy rồi cài lên tóc nàng.
Thương Nhung giận dỗi nhìn chậu hoa chỉ còn trơ lại những cái cành lá trụi lủi, hờn dỗi mất một lúc lâu.
“Đã là thứ mà nàng thích, ta ngắt cho nàng thì có gì sai?” Y chẳng hiểu nổi vì sao nàng lại giận, đôi mắt trong trẻo kia tràn đầy vẻ ngơ ngác.
“Ta thích nó, là vì muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nó trước án thư.” Rốt cuộc Thương Nhung cũng không nhịn được nữa mà nói với y, “Ngươi ngắt nó xuống thế này, chẳng bao lâu nữa nó sẽ héo mất.”
Thế nhưng ánh mắt mà thiếu niên nhìn nàng lại trở nên kỳ lạ, Thương Nhung cũng chẳng hiểu rốt cuộc y đang nghĩ gì. Xưa nay nàng chưa từng hiểu được lòng y. Cuối cùng, nàng chỉ nghe y thản nhiên “ồ” một tiếng.
Nhưng sáng nay khi tỉnh dậy, nàng phát hiện bên giường, trước cái gương đồng, trên án thư, thậm chí là trên khung cửa sổ đều bày đầy các loài hoa rừng còn đọng sương sớm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play