Ngụy Phượng khẽ cười, hạ giọng nói:
“Cái vị Hồng Thục Di kia, ta cũng từng nghe qua. Phụ thân nàng mất sớm, trong nhà làm ăn gỗ, nay đều do hai huynh trưởng đảm đương. Chỉ tiếc, năm sau kém hơn năm trước. Huynh trưởng nàng dựa thế Hồng Trắc phi, mang danh là bách hộ Cẩm Y Vệ, suốt ngày cưỡi ngựa đi khoe khoang, không biết tiết kiệm, mấy cửa hàng gỗ ở Hà Bắc do tổ tiên để lại cũng đã bị đóng cửa hơn phân nửa.
Các ngươi đừng tò mò vì sao ta biết được chuyện này – tiểu cữu cữu của ta làm ở nha môn đường sông đấy.”
Dao Nương nghe vậy không khỏi ngẫm nghĩ. Hồng Thục Di vốn là người đoan trang trầm ổn, đối nhân xử thế ôn hoà, chu đáo lễ độ, thậm chí so với La Kính Nhu còn hơn một bậc. Dù La Kính Nhu là tiểu thư danh môn, nhưng tính tình vẫn còn kiêu ngạo, còn Hồng Thục Di thì luôn biết cách cư xử khéo léo, mực thước.
Không ít hạ nhân đều đã xem nàng như là “hoàng tôn phi tương lai” mà cung kính đối đãi.
Chỉ tiếc, xét về xuất thân, quả thật nàng thua kém hơn một bậc.
Nghĩ như vậy, Dao Nương cũng không cảm thấy kỳ lạ khi nàng luôn nỗ lực cư xử hoàn hảo đến vậy – một bước không dám sai. Ngược lại, Thành Thiếu Cẩn lại nghiêng đầu, thấp giọng hỏi Ngụy Phượng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT