Trong cung vốn yên tĩnh, rất hiếm khi nghe thấy thanh âm ồn ào. Bọn cung nữ, thái giám dù đi lại trong cung cũng đều tuân thủ quy củ, mỗi người một nhiệm vụ, bước đi vững vàng, mắt không nhìn ngang ngó dọc. Chốn hoàng cung nghiêm cấm việc tự tiện vượt môn, bài lệnh mang theo chỉ cho phép hoạt động trong khu vực quy định, không thể tùy tiện lui tới nơi khác. Nơi đây khác xa nhà thường dân, không phải muốn đi dạo vườn là được, cũng không thể tùy tâm sở dục.
Đi ước chừng hai khắc, Dao Nương vẫn còn cắn răng chịu đựng được, nhưng Ngụy Phượng đã đỏ bừng cả mặt, mồ hôi tuôn như mưa, ngay cả Từ Thanh Dung tuy khá hơn một chút, cũng chẳng thoải mái gì hơn.
Nhưng cung cấm là như thế. Những người được ngồi kiệu chỉ có thân phận cao quý như hoàng đế hay phi tần, các nàng chẳng dám vọng tưởng xa vời.
Khắp nơi đều có Cẩm Y Vệ nghiêm trang canh giữ, quyền uy hiển hách. Tường đỏ ngói xanh, đi mãi chỉ cảm thấy cung cấm sâu hun hút, thâm nghiêm khó lường.
Ngay lúc mọi người đều sắp chống đỡ không nổi, cuối cùng cũng đến được nơi ở của Hoàng trưởng tử – còn gọi là Võ Đức Cung.
Vừa lúc tới cổng thì gặp Thang Tuệ Quân từ bên trong bước ra, nàng mỉm cười nói:
“Ta đang đợi các muội cùng vào đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play