“Thấy ta rồi lại không vui sao?”
Cao Huyền Sách vừa nói vừa dùng bàn tay thô lớn, ôn nhu vuốt ve gương mặt nàng – gương mặt mà bao đêm dài hắn thương nhớ khôn nguôi. Hắn không nhịn được mà cúi đầu, ôm nàng chặt vào lòng.
Dao Nương lại cụp mắt, giọng nhàn nhạt:
“Muốn thiếp vui vẻ thế nào được? Chàng đi lâu như vậy, chẳng để lại một câu. Giờ Hoàng thượng bệnh nặng, chàng trở về… chẳng lẽ là không có chiếu chỉ?”
Cao Huyền Sách vốn luôn nghĩ rằng quan hệ giữa hai người họ là khăng khít không gì lay chuyển, dù bao nhiêu năm xa cách cũng không đổi thay. Họ là phu thê định mệnh, là tri kỷ kiếp trước, giữa vạn người mới tìm thấy nhau. Đời này có thể tiếp tục tương phùng, chính là trời cao ban ơn.
Nghe nàng trách móc, hắn khẽ thở dài, dịu giọng giải thích:
“Trong quân doanh, mọi thư tín đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, ta sợ lộ ra lại bị kẻ gian lợi dụng. Còn việc trở về lần này... là bởi chiến sự phía trước đã yên, Tấn Dương vương cũng đã lui binh. Ta lo lắng cho nàng và mẫu phi, mới vội vàng lên đường, phụng chỉ hồi kinh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play