Trong căn-tin náo nhiệt, tiếng người ồn ào vang vọng khắp nơi. Gần đến giờ cơm, học sinh ra vào tấp nập, chen chúc đông đúc. Dư Tẫn nắm tay Tiểu Ôn, tìm một góc vắng người rồi ngồi xuống, sau đó đẩy bát mì về phía cậu bé:
“Em ăn đi, anh đã gọi phần này cho em.”
Tiểu Ôn ngoan ngoãn gật đầu, cầm đôi đũa lên nhưng tay cầm không thạo, gắp mãi cũng không được. Đũa vừa chạm vào sợi mì thì mì đã trơn tuột như cá chạch, rơi xuống bắn nước canh vào bộ đồng phục mới của hắn.
Khuôn mặt cậu bé đỏ bừng vì xấu hổ và cố gắng quá sức, tức tối ngẩng đầu cầu cứu: “Ca ca ——”
Dư Tẫn thở dài, thành thạo đẩy phần cơm của mình tới trước mặt Tiểu Ôn:
“Trong căn-tin không có nĩa, anh không thể giúp em ăn mì được. Ăn cơm của anh đi.”
Tiểu Ôn nhoẻn miệng cười, gật đầu rồi bắt đầu ăn một cách thỏa mãn. Khi đang nhai cơm, hắn vô tình ngẩng đầu nhìn quanh thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc trong đám đông. Hắn dõi theo người đó không chớp mắt, chờ lúc Dư Tẫn không chú ý thì lén vươn tay vẫy gọi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play