Trên chiếc ghế trống duy nhất thình lình xuất hiện một người, cậu tỏ ra chán nản nhưng tất cả đều trở nên nghiêm túc. Bởi chỉ cần cậu không vui thì họ sẽ không thể nào vui nổi.
Không gian yên tĩnh lạ thường, không ai dám lên tiếng trước, người lúc nãy còn để chân lên bàn ấy vậy mà giờ lại trang nghiêm giống hệt linh mục, nụ cười trên môi được thay bằng sự im lặng chờ đợi.
Vân Thiên Nguyệt đã bật dậy ngồi ngay ngắn từ lúc nào, tuy bình thường cợt nhả bao nhiêu thì giờ đây nhận thức chung của họ là tuyệt đối phải cẩn trọng.
Cậu chống cằm nhìn đám người kia, tay gõ nghẹ lên bàn mấy cái. Trong lòng họ đều không thể bình tĩnh được nữa.
“Lần này các cậu lại mắc lỗi rồi”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng ai cũng cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh hơn.
Phương Trúc ngồi đối diện sát khí tỏa ra, khiến cho bọn họ thêm phần lo lắng.
Một người đủ rồi, cậu góp vui cái gì.
“Các cậu mắc lỗi một lần, hai lần, thậm chí là ba lần tôi đều có thể bao che.”
Trước mặt mỗi người đều xuất hiện một chập tài liệu dày đến nỗi che đi nửa người.
“Nhưng các cậu cũng nên biết đủ, không phải lúc nào tôi cũng có thể bao che cho các cậu.”
Họ cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào Tư Tinh, chỉ có Phương Trúc đang u oán nhìn tất cả mọi người cùng Bạch Cửu Yến đang lim dim sắp ngủ.
Bạch Cửu Yến do mới trở về chức vị không lâu nên không liên quan gì đến mấy chuyện của cuộc họp này, đến cho đủ số nhân tiện điểm danh nhận thưởng cuối năm.
Phương Trúc thì khỏi phải nói, đang trong kỳ nghỉ mà phải tăng ca nên nhìn ai cũng ghét ra mặt. Đến họp cũng chỉ vì góp cho đủ số.
Cậu nói ra từng lỗi của từng cá nhân khiến ai cũng rén, không biết ai sẽ là người tiếp theo.
“Tôi sẽ sắp xếp hình phạt cho các cậu, nếu còn để cho bên trên bắt được lỗi thì các cậu tự lo hậu quả đi.”
Nói thì nói vậy nhưng họ đều biết, chỉ cần không để bên trên biết dù họ có mắc lỗi gì Tư Tinh vẫn có thể bao che giúp họ.
Vấn đề là dạo này bên trên đang kiểm tra vô cùng gắt.
“Nguyệt” tiếng gọi khiến cô giật mình, cô nhìn về phía Tư Tinh với ánh mắt chột dạ, trong lòng vô cùng hốt hoảng.
“Lần trước bà đổi 2 tỷ điểm để đến thế giới ms416, còn đưa 304 với 598 đi cùng. Bây giờ trong tài khoản chỉ còn vài chục nghìn điểm nhỉ.” Tư Tinh cười, trong nụ cười còn kèm theo sự sắc lạnh.
“Khiến cho mấy người bên thời không H lục đục nội bộ rồi kia kìa, lúc nãy người ta còn làm ầm lên đòi tìm các cậu.”
Vân Thiên Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra: “Tình cờ, tình cờ thôi.”
“Tình cờ đến nỗi khiến người ta yêu đến điên cuồng, người ta đòi chuyển công tác sang chỗ chúng ta, khiến bên thời không H loạn thành một đoàn.”
Giang Tịch đang cười thầm bị điểm danh bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
“Giang Tịch, không cần cười. Cậu cũng là một trong số đó.”
“Tôi thề không phải do tôi” Giang Tịch nhanh chóng phủ nhận.
“Tôi biết, là do người ta bám theo cậu. Nhưng chính vì bám theo cậu nên tôi bị đám bên thời không S giữ chân khóc lóc, nói vì cậu mà top 2 của người ta cứ 10 câu thì cả 10 đều là cậu.”
“Đến nỗi muốn chuyển sang ở với cậu làm đám đó chạy đông chạy tây ngăn lại.”
Tư Tinh nhìn đám còn lại định nói lại thôi, khiến đám người hết lo lắng lại thở dài.
Cũng may không nói nữa, nói nữa chắc họ ở ẩn quá.
“Tôi bảo các cậu đào người nhưng không bảo các cậu đào lộ liễu như vậy”
Cậu thở dài, phát thưởng cuối năm xong thì ai nấy đều đi nhận phạt, còn về sự việc của họ vẫn khiến các thời không khác loạn thành một đống. Mấy người chưa bị nói ra cũng im lặng mà làm như không có chuyện gì, ai hỏi cũng không trả lời. Họ không muốn chuyện xấu của mình bị người khác biết.