Trong căn phòng, hay nói đúng hơn là một không gian trắng xóa không thấy điểm cuối. Ngồi xung quanh bàn là những người đứng vị trí cao của từng bộ phận.

Bạch Cửu Yến chống cằm mơ màng sắp ngủ, hẳn là tối qua đã thức cả đêm.

Đối diện là một người con trai nhìn như học sinh cấp ba, khuôn mặt tỏ vẻ non nớt, đôi môi hồng cùng nụ cười tươi sáng kết hợp cùng mái tóc bạch kim trông vô cùng xinh đẹp.

Nhìn là thế nhưng đằng sau vẻ ngoài ấy không hề ngây thơ như đám trẻ ngoài kia, người ngồi ở đây đều là những người đứng ở địa vị cao, tính cách của một người không phải dựa vào vẻ ngoài để phán đoán.

"Thế vấn đề là gì?" Giang Tịch khoác trên mình bộ đồ linh mục trắng tinh nhưng hành động gác chân lên bàn lại chẳng phù hợp hình tượng linh mục chút nào.

"Họp nữa, họp mãi cũng chẳng ích gì. Mọi người ai về nhà nấy cho khỏe."

Dương Miên cầm trên tay quả bóng nắn bóp từng chút một, ánh mắt thì không mở tí nào.

Đa phần mọi người đều không nói gì, ai làm việc nấy, có người nói một câu rồi thôi. Không khí yên tĩnh đến đáng sợ, Vân Thiên Nguyệt gác chân lên người Mặc Cảnh Đầu thì nằm trên đùi Hoa Tử Diệp, hành động lười nhác nghịch điện thoại.

"Ước gì cũng có ai để được gối đầu." Vô Uyên nhìn Vân Thiên Nguyệt rồi thở dài tưởng tượng đến cảnh tượng đó.

Lam Tích cười xoay chiếc phi tiêu trên tay: "Ôi chao, xem ai nói kìa. Cậu mà cũng nói được câu đó à, không biết ngượng mồm hả."

Vân Thiên Nguyệt không chê lớn chuyện cũng bắt đầu xen vào nói, trong giọng nói còn kèm theo phấn khích.

"Eo hết đau rồi à, chậc chậc. Đúng là bộ phận công lược có khác, sức chịu đựng đúng là lớn thật."

Đám người ai cũng cười nhẹ, có người không nhịn được phải quay đi tránh cho Vô Uyên nhìn thấy.

Vô Uyên đỏ mặt bắt đầu nói lý nhưng họ chẳng thèm nghe lấy một câu.

"Ban đầu tôi đi tuyến SỰ NGHIỆP, SỰ NGHIỆP."

"Chẳng qua là lúc đó bị gài thôi" nói đến đây giọng nói trở nên nhỏ hơn, cậu che mặt xuống xấu hổ đến nỗi không dám bỏ ra.

Giang Tịch vỗ nhẹ vai Vô Uyên nói: "Không sao, tôi hiểu mà. Bây giờ đi tuyến công lược không phải rất tốt sao."

Vô Uyên bỏ tay ra nhìn Giang Tịch với ánh mắt u oán, hầu như ai cũng nhận được ánh mắt đó từ cậu. Mọi người lảng tránh ánh mắt bắt đầu sang chuyện khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play