Edit và beta by Thất Sắc Tường Vân
Âm thanh trống rỗng văng vẳng bên tai, như thể đến từ địa ngục, và cũng đang hướng về địa ngục.
Miếng thịt thối rữa trên bàn không ngừng ngọ nguậy, hòa cùng sắc đỏ tươi của máu, trông chẳng khác gì một khối lập phương mục nát màu đỏ. Không rõ đã qua bao lâu, khối thịt cuối cùng cũng ngừng lại, nhưng trước mắt Khương Ương, nó dần ghép thành một gương mặt quen thuộc đến rợn người—là gương mặt của Khương Mịch Mịch.
Khương Ương đột ngột ngẩng đầu lên, nhưng đã phát hiện không gian bên cạnh mình hoàn toàn thay đổi. Xung quanh là một khoảng hắc ám trống rỗng, Triệu Đình Liêu đã biến mất, Đàm Tầm Tầm cũng không thấy đâu, cha Khương và mẹ kế cũng mất dạng. Trong sự hư vô đen kịt rộng lớn ấy, chỉ còn lại cậu và Khương Mịch Mịch.
Gương mặt kiều diễm của Khương Mịch Mịch, ngay khi cậu nhìn sang, liền hư thối ngay tức khắc. Đôi mắt vốn trong veo như nước thu liền khô cạn, lụi tàn theo tốc độ có thể thấy bằng mắt thường; làn da trắng mịn dưới mí mắt Khương Ương mục rữa lở loét, một khắc sau liền sinh đầy giòi bọ. Hàng trăm hàng nghìn con giòi trắng muốt lúc nhúc bò trên mặt cô ta, khiến Khương Ương cảm thấy buồn nôn không thôi.
Ngay sau đó, thân thể cô ta cũng bắt đầu mục nát, đôi tay lộ ra hóa thành xương trắng trong chớp mắt, mà trên xương còn lưu lại những đường máu đỏ đen, tỏa ra thứ mùi hôi thối đến cùng cực.
Khương Mịch Mịch lại như chẳng hay biết gì về tình trạng của bản thân, vẫn dùng giọng điệu ngọt lịm gọi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT