Chúc mừng anh Tân nhà tôi!

 Tôi biết ngay là tên họ Kỷ sẽ thua mà, cứ đâm đầu vào đấu với anh Tân làm gì, đúng là không biết lượng sức.

 Rõ ràng là Tân Dã cố tình bám theo còn gì! Mỗi lần Tiểu Thanh Lê đăng ký cuộc thi nào, cậu ta cũng chen cái tên mình vào cho bằng được!

 Tôi là người phụ trách hoạt động, có thể làm chứng là lời trên nói đúng!

 Ai nói Kỷ giỏi hơn Tân, tôi ói luôn.

 Diễn đàn trường không thể đăng mấy thứ khác được à! Ngày nào cũng hai người này, đọc mà nhức đầu.

Bên dưới còn đính kèm ảnh chụp hôm nay của hai người, trên mặt dán to đùng hai chữ “Thắng – Thua”, dưới là cả loạt meme châm biếm.

Chuyện kiểu này miệng nói thì thôi đi, giờ còn đăng cả ảnh lên, hoàn toàn có thể kiện vì vi phạm quyền hình ảnh rồi đấy.

Kỷ Thanh Lê đọc hết từ đầu đến cuối, sau đó trả lại điện thoại, giọng nhàn nhạt:
“Tớ với Tân Dã chẳng có mâu thuẫn gì, cũng không như bọn họ nói đâu.”

Vì chuyên ngành khác nhau, khi đại diện khoa tham gia các hoạt động hay cuộc thi, bọn họ mới chạm mặt.

Cũng có mấy hoạt động không phải do cậu chủ động đăng ký, đa phần là bị lớp trưởng hay cố vấn ép đi.

“Tớ biết. Nhưng thật lòng mà nói, sau này cậu vẫn nên tránh xa Tân Dã ra, đỡ bị đem ra làm trò bàn tán mãi.” – Khang Trạch ngồi cạnh nói.

Cậu ta ở cùng phòng ký túc với Kỷ Thanh Lê, lại là bạn thân, chẳng ai hiểu rõ cậu hơn Khang Trạch cả.

Hồi năm nhất, Kỷ Thanh Lê vì ngoại hình đẹp, lại có tài, nên thường xuyên bị trường điều đi hết chuyện này đến chuyện khác, vốn dĩ là kiểu người rất dễ hòa nhập với thầy cô bạn bè.

Thế nhưng cậu ấy lại quá trầm, ngoài việc hoàn thành những nhiệm vụ được giao thì rất ít khi giao lưu với ai, mấy buổi tụ tập hay liên hoan cũng đều vắng mặt, cuộc sống chỉ xoay quanh ba điểm: ký túc, lớp học và thư viện.

Ngược lại, Tân Dã tuy cũng không phải kiểu người dễ gần, nhưng lại được cái là học sinh được tuyển thẳng từ cấp ba trường Phụ thuộc Đại học Giang Thành, người Giang Thành chính gốc, lại có điều kiện kinh tế, nên cũng có không ít người muốn làm thân.

Thế nhưng dù như vậy, Khang Trạch vẫn thích chơi với Kỷ Thanh Lê hơn.

Không chỉ vì hai người ở cùng ký túc xá, mà còn vì hồi quân sự năm đó, lúc cậu bị ngã gãy chân, chính Kỷ Thanh Lê là người đã cõng cậu leo lên ký túc suốt một tháng trời.

Chỉ riêng chuyện đó thôi, cậu đã xác định đời này sẽ mãi đứng về phía Kỷ Thanh Lê!

“Nghe thấy chưa đó?” – Khang Trạch huých nhẹ vào người cậu.

Kỷ Thanh Lê gật đầu, “Ừ, tớ biết rồi.”

Thật ra cũng chẳng cần phải cố ý làm gì, sang năm cậu đã là sinh viên năm ba, sẽ bận rộn đến nỗi không còn thời gian tham gia mấy hoạt động trong trường nữa, chắc cũng không còn cơ hội đụng mặt Tân Dã đâu.

Hai người vừa nói chuyện, chẳng ai buồn xem điện thoại.

Dĩ nhiên cũng không biết rằng, chỉ sau khi Kỷ Thanh Lê xem bài đăng kia không lâu, nó đã bị quản trị viên diễn đàn xóa đi với lý do "điều chỉnh lại diễn đàn".


Ký túc xá khoa Kỹ Thuật Đại học Giang Thành.

Trần Trác Viễn lướt chuột, click hai phát trong hệ thống quản lý diễn đàn.

Quay đầu nói: “Tôi nói này, nếu muốn làm quen người ta thì mời người ta ăn bữa cơm, trò chuyện một chút là được rồi, sao lại suốt ngày cứ như đang gây sự với người ta thế?”

Tân Dã từ sau cuộc thi đến giờ vẫn chưa đi ăn mừng với mấy người cùng đội, chỉ một mình chui rúc trong ký túc, mặt mày đen kịt, cứ ngồi đó lướt điện thoại.

Xác nhận mấy bài viết kia đã bị xóa sạch, cậu mới lên tiếng: “Tôi với cậu ấy vốn đã quen nhau rồi.”

Rồi nói thêm một câu: “Tôi cũng đâu có gây sự gì với cậu ấy.”

Trần Trác Viễn tất nhiên là quá hiểu tính bạn mình.

Sáng nay trên bục nhận giải, cái mặt bí xị kia khiến cậu ngồi dưới nhìn mà cười không ngậm được mồm.

“Tôi biết, cậu ấy thì làm gì đến lượt cậu ra tay.” – Cậu ta cười cười.

“Nhưng mà tôi thấy, cậu vốn không nên tham gia cuộc thi đó. Nếu cậu không thi, thì giải nhất chắc chắn là của cậu ấy, cũng sẽ chẳng có ai lên mạng nói mấy lời vớ vẩn kia.”

Tân Dã không tiếp lời.

Trong đầu chợt vụt qua một cảnh tượng.

“Tôi muốn anh cùng tôi tham gia tất cả các cuộc thi, chứ không phải nhường tôi thắng một cách giả tạo.”

Cậu bé con với đôi mắt ướt long lanh, ôm chặt lấy tấm huy chương, ngồi ở cuối lớp khóc nức nở, thế nào cũng dỗ không nín.

“Có tra ra được ai đăng không?” – Tân Dã ngẩng đầu nhìn Trần Trác Viễn, trong mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.

“Tạm thời thì chưa, nó dùng tài khoản ẩn danh mà.” – Trần Trác Viễn vỗ tay lên bàn phím, “Để mai tôi xin anh Cao duyệt cái hệ thống xác minh tên thật, nếu sau này mà còn..”

“Sẽ không có sau này.”

Tân Dã vò tóc, đứng dậy rời chỗ ngồi.

Cửa vừa mở ra.

Trần Trác Viễn ló đầu nhìn theo: “Tối rồi còn đi đâu vậy?”

“Ra sân bóng.” – Tân Dã không ngoái đầu lại.

Đợi cậu đi khuất, Trần Trác Viễn chỉ biết lắc đầu thở dài.

Bạn cùng phòng đúng là một nam thần, nhưng cứ đến thời điểm then chốt thì não lại như bị treo.


Trên sân thể dục, đèn điện sáng trưng.

Thấy Tân Dã bước vào, mấy người trong sân bóng đều như lên dây cót, cậu bạn đứng ở rìa sân lập tức chào hỏi, rồi chuyền bóng qua.

Ý bảo anh vào chơi. Tân Dã chẳng nói nhiều, nhận lấy bóng.

Bóng vào tay anh giống như dính chặt ở đó. Anh bật bóng hai lần xuống đất, nhanh chóng cong người, dẫn bóng từ ngoài sân lao vào.

Mấy người trong sân sớm đã chuẩn bị tư thế phòng thủ, nhưng vẫn không thể ngăn nổi.

Tân Dã bất ngờ đổi hướng, vòng nửa sân, dẫn bóng vượt qua bốn người, hai chân khẽ nhấc khỏi mặt đất, thẳng người trước rổ!

Bóng vào rổ, một cú ba điểm chuẩn xác!

Cả sân bùng nổ:

“Wuhu!!!”

“Tân ca đỉnh thật, thế mà cũng ném vào!”

“Gắt thật đấy Tân ca, sáng thì hạ gục đóa cao lãnh khoa Sử, giờ lại ra sân bóng làm mưa làm gió, nở mày nở mặt khoa Kỹ Thuật tụi mình quá đi!”

Người nói câu đó là một sinh viên năm nhất.

Cậu ta mới vào hội sinh viên không lâu, bình thường rất thích nịnh mấy đàn anh có chút “máu mặt”.

Gặp ai cũng dẻo miệng như bôi mật.

Nhưng lời vừa dứt, Tân Dã đã bất ngờ quay đầu nhìn sang, ánh mắt trong bóng tối không đoán được cảm xúc: “Cậu, lại đây đấu riêng với tôi một trận.”

“...Em á?”

Bị điểm tên bất ngờ, cậu tân sinh viên hớn hở bước ra mấy bước, sống lưng lập tức thẳng tắp, hoàn toàn không để ý ánh mắt thương hại của những người xung quanh.

“Anh, em...”

Cậu còn định nhân cơ hội này tự giới thiệu một chút.

Tân Dã đã đưa bóng qua, giọng lạnh tanh: “Cậu phát bóng trước.”

Đúng là cơ hội hiếm có.

Nếu có thể làm thân với Tân Dã, sau này ở Đại học Giang Thành, cậu ta có thể ngẩng cao đầu mà đi rồi!

Tân sinh viên nghĩ thế, lập tức bình tĩnh lại, bật bóng hai cái xuống đất.

Chỉ là chưa kịp thi triển được gì, giây tiếp theo bóng đã bị Tân Dã đoạt mất.

Tân Dã dẫn bóng xong cũng không vội ném, chỉ cứ thế chạy vòng vòng trên sân, lượn hết vòng này đến vòng khác.

Cậu tân sinh viên thân hình không cao bằng, ngăn mấy lần không được, cũng không dám bỏ cuộc giữa chừng, đành cắn răng bám theo chạy đến mấy vòng, mệt đến mức thở không ra hơi.

Cuối cùng khi nhìn thấy Tân Dã ném trúng hai quả liên tiếp, cậu ta đổ vật xuống sân.

Tân Dã cúi đầu nhìn: “Năm ván thắng ba, thiếu một ván.”

Cậu ta mồ hôi đầm đìa, tay quạt quạt cạnh tai, giọng cũng khản đặc: “Anh tha cho em đi, em chịu không nổi rồi…”

Lúc này cậu ta mới thực sự thấy được sự lợi hại của Tân Dã.

Thể lực đúng là không phải người thường.

Tân Dã thấy cậu ta như thế cũng không ép nữa.

Truyền bóng cho người gần mình nhất, chuẩn bị rời sân thì

Từ sân bóng bên cạnh đột nhiên vang lên hai tiếng hô:

“Bạn học đừng đứng ở đó!”

“Mau tránh ra!”

Tân Dã lập tức quay đầu theo tiếng gọi, khi thấy rõ tình hình bên đó, sắc mặt anh chợt thay đổi.

Anh sải bước chân, lao nhanh về phía đó

Trước đó, Trần Trác Viễn đang ngồi trước máy tính, chơi vài ván game voice cùng mấy cô gái, rồi leo lên giường, nằm trong chăn lướt điện thoại.

Lúc đi ra ngoài sợ bạn cùng phòng không mang chìa khóa, anh ta còn cố ý để cửa khép hờ.

Kết quả là đến tận mười một giờ tối, ký túc xá sắp đóng cửa rồi mà Tân Dã vẫn chưa về.

Trần Trác Viễn cảm thấy kỳ lạ.

Anh ta quen biết Tân Dã nhiều năm, biết rõ người này tuy có khuôn mặt như kiểu ngày ngày lượn lờ ở quán bar, nhưng thật ra đời tư còn sạch sẽ hơn cả liệt nữ giữ mình.

Đừng nói là quán bar, đến cả việc chơi game thâu đêm ở net cũng chưa từng có, càng không nói tới chuyện ngủ ngoài qua đêm.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?

Trần Trác Viễn bỗng đau đầu, vội gọi cho người anh em khiến người ta lo lắng này.

Ban đầu không có ai bắt máy, sau lại có người nghe, nhưng giọng không phải của Tân Dã.

Giọng nói ấy mềm mại, trong trẻo, nghe giống như....“Tiểu Thanh Lê?” Trần Trác Viễn không chắc chắn hỏi.

Cái gì cơ, nhanh như vậy mà Tân Dã đã hiểu ra rồi?

Đầu dây bên kia hơi khựng lại, dường như ngạc nhiên vì cách gọi ấy, nhưng nhanh chóng nói tiếp: “Bạn học, cậu là bạn cùng phòng của Tân Dã phải không?”

Trần Trác Viễn hoàn hồn lại: “Đúng, cậu ấy không sao chứ?”

“Cậu ấy bị bóng đập vào đầu, giờ đang kiểm tra ở bệnh viện Nhân dân.”

“À, làm phiền cậu nhắn giùm với quản lý ký túc là tối nay cậu ấy chắc không về được...”


Bệnh viện Nhân dân thành phố Giang.

Cúp điện thoại xong, Kỷ Thanh Lê ngồi trong phòng bệnh, không ít lần ngẩng đầu nhìn lên.

Bởi vì chín giờ tối nay là lúc tập 6 của Gõ cửa lúc nửa đêm – một bộ phim do “đại thần” cậu thích góp giọng – được cập nhật.

Để kịp cập nhật sớm nhất , cậu không đi KTV hát hò với đám Khang Trạch, mà quay về trường sớm.

Cậu có thói quen vừa đi vừa đeo tai nghe, lần này vì trong lòng cứ nghĩ đến chuyện đó, bước chân cũng nhanh hơn bình thường, đến mức chẳng chú ý đến quả bóng rổ bay từ trên trời xuống.

Lúc kịp phản ứng thì quả bóng ấy đã bị người khác dùng lực đỡ bật ra!

Cậu không hề bị chạm vào, nhưng người đó lại vì lực phản mà ngã xuống đất.

Chính là Tân Dã!

Kỷ Thanh Lê nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, trong lòng có chút hối hận không thể nói thành lời.

Chẳng bao lâu sau.

Ở cuối hành lang, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi.

Có lẽ là bạn cùng phòng của Tân Dã.

“Tiểu Thanh Lê, Tân Dã sao rồi?”

Kỷ Thanh Lê vội đứng lên: “Vừa chụp CT vùng đầu xong, nhanh thì cũng phải hai tiếng mới có kết quả.”

“Ồ ” Trần Trác Viễn hiểu ý, “Vậy không sao rồi, tiểu Thanh Lê cậu về trường nghỉ đi, chỗ này để tôi là được.”

Kỷ Thanh Lê suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi ở lại chờ cùng cậu.”

Tuy quả bóng không phải do cậu ném, nhưng Tân Dã là vì cứu cậu mới bị thương, xét về tình hay lý, giờ mà bỏ đi thì không ổn cho lắm.

Trần Trác Viễn khựng lại, liếc nhìn người nằm trên giường: “Được, vậy hai chúng ta cùng chờ.”

“Ừ.” Kỷ Thanh Lê gật đầu.


Hai tiếng sau.

Bác sĩ cầm kết quả chẩn đoán đi ra: “Tôi đã xem qua kết quả, không có gì nghiêm trọng, chỉ là chấn động nhẹ não, nhưng để an toàn thì vẫn nên ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi.”

“À, còn một điểm nữa cần lưu ý. Lúc kiểm tra, chúng tôi phát hiện một số chấn thương nhẹ ở vùng neuron thần kinh.”

“Cái đó có nghiêm trọng không?” Kỷ Thanh Lê hỏi .

“Còn tùy, bình thường thì không sao, vì về lý thuyết vết thương sẽ được hệ tuần hoàn đào thải, tuổi càng trẻ hồi phục càng nhanh.”

“Nhưng cũng không loại trừ một vài trường hợp đặc biệt, chuyện này các cậu nên chuẩn bị tâm lý.”

Kỷ Thanh Lê im lặng.

Lỡ mà để lại di chứng thì...

Sau khi bác sĩ đi khỏi.

Trần Trác Viễn thấy sắc mặt cậu không mấy tốt.

Chủ động an ủi: “Yên tâm đi, bác sĩ ở bệnh viện toàn thích hù người ta. Trước đây bọn tôi chơi bóng rổ, đầu cũng từng bị đập, có thấy sao đâu.”

“Hy vọng thế.” Kỷ Thanh Lê ngồi lại, gửi một tin nhắn vào nhóm ký túc xá, rồi hỏi tiếp: “Các cậu trong phòng đều ngủ hết rồi à?”

Nếu vì chuyện này mà cả đám bị đánh thức thì cũng phiền.

“Trong ký túc giờ chỉ có hai đứa tôi thôi.” Trần Trác Viễn liếc về phía phòng bệnh, “Tôi thì thích phòng đông người cho vui, nhưng cậu ta khó chiều, không thích ở đông.”

Kỷ Thanh Lê thấy kỳ lạ.

Tân Dã đâu phải không có bạn, lần nào gặp cậu ấy cũng thấy quanh người vây kín cả đám.

Trần Trác Viễn nói xong, liếc nhìn cậu một cái, như nghĩ tới điều gì: “Nhưng cũng có ngoại lệ.”

Kỷ Thanh Lê càng thấy khó hiểu, chưa kịp nghĩ kỹ đã hỏi: “Ngoại lệ gì cơ?”


Trần Trác Viễn (lòng thầm nghĩ): Bởi vì cậu là vợ cậu ta mà.

(Tác giả cảm ơn các bảo bảo đã đọc nhé~ yêu các cậu! Mong được các cậu bình luận, bước đi~ cúi chào!)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play