Lam Ngọc Nhân nghe thế rối rắm lắm, nàng ta quyết tâm liều chết (?) đến lật mặt cái tên mồi chài lòng lang dạ sói họ Giang kia cơ mà! Giờ mà ăn thì hơi tệ, nhờ?
Nhưng, nhưng Hạc sư thúc và gã ta vắng nhà chưa về, nàng mà chờ thì lại phí đi. Mới cả lâu rồi chưa ăn uống gì, cứ ở lì trong đầm Ác Giao vật nhau với thuồng luồng mãi, đánh đến độ vừa mệt vừa đói, giờ ngửi thấy mùi thơm thì nước bọt ứa đầy mồm, muốn ăn lắm lắm.
Giang Trừng cười tít huơ con bồ câu nướng, thấy cô bé dữ dằn này vô thức long lanh đánh mắt theo tay mình, tức thì mỉm cười mời tiếp: “Tôi vừa khéo muốn đến dốc Phi Hoa ngắm cảnh, đem theo nhiều đồ ăn lắm, nếu cô không vội thì cùng tôi đến đấy ăn uống nghỉ ngơi một chốc, dù sao cũng chẳng xa là bao, chờ Hạc sư thúc nhà cô về rồi quay lại vẫn kịp.”
Lam Ngọc Nhân đưa tay vuốt miệng, gật đầu đồng ý, “Cũng được.”
Thế là cả hai đến dốc Phi Hoa, quả nhiên đẹp như trong tưởng tượng của Giang Trừng, cô chạy đến chỗ cành lá phẳng, quen tay lôi một chiếc bàn nhỏ và hai tấm đệm mềm ra, sau đó bày từng món khoái khẩu lên, cuối cùng xắn áo đun nước chuẩn bị pha trà.
Lam Ngọc Nhân đã ngoan ngoãn ngồi xuống tấm đệm mềm còn lại, song cứ nhìn mà không chạm vào món nào trên bàn, Giang Trừng ngẩng đầu lên, đơ ra rồi lại buồn cười lắc đầu, đích thân đẩy phần bồ câu nướng đến trước mặt nàng, “Đừng khách sáo, thử đi.”
Lam Ngọc Nhân nghiêm trang gật đầu, “Đa tạ ngươi mời ta ăn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play