“Ngọc Dung, có phải từ lâu em đã biết Nhiễm Nhiễm không phải con ruột mình, nên mới lạnh nhạt với con bé bao năm qua đúng không?”
“Chính Minh! Anh đang nói bậy gì vậy? Em cũng mới biết gần đây thôi, thật đấy, Nhiễm Nhiễm không phải con gái ruột của em đâu…”
“Mới biết gần đây? Lạ quá nhỉ? Đúng lúc anh họ em phát hiện một cô bé giống hệt em hồi trẻ ở huyện Phong. Cũng đúng lúc em sinh con ở bệnh viện huyện đó. Lại còn tình cờ ôm nhầm con với một gia đình khác?”
“Chính Minh, em xin anh tin em, tất cả chỉ là trùng hợp thôi. Em làm mẹ, sao có thể cố ý ôm nhầm con chứ…”
“Sao lại không thể? Năm Nhiễm Nhiễm chào đời cũng chính là lúc nhà ta bị điều xuống nông thôn để cải tạo!”
“Chính Minh, em thật sự không làm gì sai, anh hiểu lầm em rồi...”
“Con gái ruột chúng ta cũng lớn lên ở nông thôn. Con bé cũng chẳng sung sướng gì hơn Nhiễm Nhiễm đâu. Nếu thật sự em cố tình tráo con, sao không để con ruột sống trong gia đình giàu có? Sao lại đưa nó về nông thôn chịu khổ?”
Trong căn thư phòng được trang hoàng tao nhã, bàn ghế gỗ đỏ bóng loáng, sàn nhà sạch sẽ thơm mùi gỗ quý, đôi vợ chồng Lâm Chính Minh – Chu Ngọc Dung đang cãi nhau kịch liệt.
Người đang "tình cờ" nghe lén bên ngoài cửa thư phòng – Tiểu Hải Tảo, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.
Cô nhìn quanh căn nhà phong cách cổ điển mang hơi hướng châu Âu, lòng chỉ có một suy nghĩ:
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Đây là mơ sao? Mà giấc mơ này cũng quá thật rồi đó chứ!
Một ngày một đêm trôi qua, Tiểu Hải Tảo vẫn chưa thể tin nổi chuyện mình đang trải qua. Mãi đến khi những ký ức của “nguyên chủ” ùa về, cô mới lờ mờ hiểu ra… Mình xuyên không rồi.
Và không phải xuyên bình thường – mà xuyên thẳng vào một quyển tiểu thuyết!
Mà vấn đề là, cô vốn không phải con người, cô là một tiểu hoa tiên, bản thể là… một đóa rong biển hoa.
Loài rong biển này vừa quý giá vừa mong manh, đẹp đến ngẩn người. Cánh hoa gần như trong suốt, trắng như tuyết, mềm mại bồng bềnh theo nước, đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Chúng chỉ có thể sinh trưởng trong làn nước trong vắt, không ô nhiễm, không bụi bẩn, lại cực kỳ khó nuôi. Nhưng giá trị dinh dưỡng và dược tính của loài rong biển hoa lại cực kỳ cao.
Tiểu Hải Tảo – được tu luyện từ chính loài hoa này – từ lúc có linh trí đến khi hóa thành người, chưa từng rời khỏi hồ Thiên Sơn trên đỉnh mây. Rời khỏi đó là… mất mạng.
Vì vậy, cô chẳng biết gì về thế giới loài người, hiểu biết duy nhất về “Nhân giới” là do mấy con chim bạn kể lại mấy chuyện tiểu thuyết... bảo sao cô vẫn nghĩ mình đang mơ.
Cho đến khi tiếp nhận hết ký ức của “nguyên chủ”, lại hít phải khí ô nhiễm đầy tạp chất mà vẫn sống nhăn, cô mới đành chấp nhận:
Mình… xuyên rồi.
Hôm qua còn đang nằm phơi nắng, giãn người trong hồ Thiên Sơn, hôm nay đã trở thành một thiên kim bị ôm nhầm.
Chuyện này cũng đủ khiến nhà họ Lâm náo loạn cả lên.
Tiểu Hải Tảo từng nghe chim chóc kể mấy câu chuyện kiểu “thiên kim thật – thiên kim giả” trong tiểu thuyết, biết rằng kiểu nhân vật bị ôm nhầm thường gắn mác “vai phụ bi thảm” hoặc “nữ phụ tội lỗi”.
Nhưng sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô chỉ có thể nói một câu:
Cái thân phận thiên kim giả này… quá xui!
Thật lòng mà nói, nguyên chủ đâu có lỗi gì với cô con gái thật của nhà họ Lâm.
Dù thiên kim thật lớn lên ở nông thôn, ăn khổ không ít, thì nguyên chủ – người bị ôm nhầm – cũng chẳng sung sướng gì.
Ngay từ nhỏ, cô ấy đã theo cha mẹ nuôi bị điều về nông thôn sống trong điều kiện khốn khó, thiếu ăn thiếu mặc. Mẹ nuôi lại thiên vị con trai, khiến cô ấy bị suy dinh dưỡng, bệnh tật liên miên.
Sống sót đến bây giờ đúng là do mạng lớn.
Vừa mới được “giải oan”, nhà họ Lâm lấy lại tài sản, trở về thành phố sống trong biệt thự kiểu Tây, nguyên chủ còn chưa kịp ăn miếng thịt cá nào, chưa tận hưởng nổi hai ngày làm tiểu thư, thì đã bị thông báo… bị ôm nhầm từ bé.
Cha mẹ ruột cô? Nông dân.
Nghe có uất không?
Tiểu Hải Tảo chỉ biết cảm thán: nguyên chủ này… xui thật sự!
Và giờ đây, trong thư phòng, đôi vợ chồng đang tranh cãi chính là cha mẹ nuôi của nguyên chủ – Lâm Chính Minh và Chu Ngọc Dung.
“Thôi được, chuyện ôm nhầm con giờ cũng không truy cứu nữa.”
Lâm Chính Minh thở dài, day trán, nhìn vợ với vẻ mệt mỏi.
“Bây giờ gia đình mình đã khôi phục địa vị, tài sản cũng lấy lại rồi. Anh, bố mẹ, ai cũng đủ sức nuôi thêm một đứa con nữa. Vậy thì đón con gái ruột về, còn Nhiễm Nhiễm – dù không phải con ruột – cũng không cần phải đưa trở lại nông thôn chịu khổ nữa.”
Ngay từ khi biết Nhiễm Nhiễm không phải con ruột, anh và bố mẹ đã bàn bạc, quyết định đón cả hai đứa về, tuyên bố là song sinh – nuôi cả hai như nhau.
Anh nghĩ vợ mình sẽ không phản đối. Ai ngờ, vừa nghe xong, Chu Ngọc Dung đã lập tức từ chối.
“Không được!”
“Vì sao lại không được? Bố mẹ anh cũng đồng ý rồi. Cả hai đứa đều chịu nhiều khổ cực, cứ để chúng ở lại đây…”
“Chính Minh, như vậy là bất công với nhà họ Hạ. Dù sao Nhiễm Nhiễm cũng là con họ, mình không thể ích kỷ giữ cả hai đứa.”
Nghe vợ nói đầy lý lẽ, Lâm Chính Minh lại càng nghi ngờ.
“Không phải em từng nói nhà họ Hạ trọng nam khinh nữ, đối xử với con gái rất tệ sao?”
“Thì… lỡ như họ cũng như em, cảm thấy không hợp với đứa bé nên mới lạnh nhạt? Em không phải không thương Nhiễm Nhiễm… Chỉ là từ lần đầu nhìn thấy con bé, em đã cảm thấy không giống con gái mình…”
Rồi cô lại rơi nước mắt, diễn cảnh đau khổ như thể là người bị hại.
Lâm Chính Minh thở dài. Nếu thật sự Chu Ngọc Dung cố tình tráo con, sao lại gửi con ruột vào nhà nông dân chịu khổ làm gì?
“Dù sao đi nữa, bố mẹ anh cũng không đành lòng nhìn Nhiễm Nhiễm quay về chịu khổ. Con bé yếu ớt như vậy, sao chịu nổi?”
Chu Ngọc Dung lau nước mắt, giọng lại sắc hơn:
“Thế còn con gái ruột của chúng ta thì sao? Nhiễm Nhiễm khổ, chẳng lẽ con bé kia sung sướng? Hai đứa ở chung một nhà, lỡ Nhiễm Nhiễm ganh tị, làm chuyện gì quá đáng thì sao?”
“Nhưng… lần đó lão Nhị tự nói là do sơ ý nên ngã xuống nước mà.”
“Anh ấy bênh con bé thôi! Nói chung, Nhiễm Nhiễm không thể ở lại! Nhà họ Hạ đã đồng ý nhận lại con ruột, thì mình cũng nên trả con gái lại cho họ!”
“Nhưng nhà họ Hạ có bắt buộc phải nhận lại đâu…”
Câu nói của Lâm Chính Minh còn chưa dứt, thì một giọng nói vang lên ngoài cửa:
“Cháu sẽ không ở lại nhà họ Lâm nữa. Cháu sẽ về Hạ gia, vì cháu không phải con ruột của hai người.”