Dù bánh bao này đối với người tu tiên là vật phàm tục không thể ăn, chỉ làm tăng thêm tạp chất trong cơ thể.

Nhưng với Thẩm Thanh Nhất giờ phút này, nó lại là một mỹ vị hiếm có.

Vừa ăn bánh bao nóng hổi, vừa trở lại bức tường ngoài thư viện, Thẩm Thanh Nhất lau tay sạch sẽ.

Men theo cái lỗ chó đã phát hiện, nàng lại chui vào bên trong.

May mà cơ thể này nhỏ bé, lại chẳng có chút thịt nào.

Nàng trở lại góc khuất buổi sáng, nơi nàng đã ẩn mình.

Trong đại đường giảng bài, một vài người đã lục tục trở lại.

Chờ tất cả học sinh đến đông đủ, thư đồng lại bắt đầu dạy học.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chân trời đã hơi tối lại.

Một ngày học cũng dần đến hồi kết.

Đợi sau khi lão giả và thư đồng rời đi, Thẩm Thanh Nhất mới lặng lẽ hoàn hồn.

Đến một thế giới xa lạ, không nơi nương tựa, khát khao học tập tri thức khiến nàng có chút mê mẩn.

Lúc này nhìn về phía chân trời, nàng mới phát hiện ra trời đã tối muộn.

Những đứa trẻ khác đều có người thân đưa đón hoặc là sống ở gần đó.

Còn nàng, nếu từ phường thị trở về khu vực Tạp Dịch Phong của Trạch Địa Tông, lại mất hai tiếng rưỡi.

Chắc chắn trời sẽ tối đen trước khi nàng về tới nơi.

Trên đường còn phải đi qua một cánh rừng nhỏ.

Nói nàng không sợ hãi là giả.

Nơi này không phải thế giới văn minh nàng từng sống. Ở đây có yêu ma quỷ quái tồn tại.

Dù là khu vực do Trạch Địa Tông quản lý, cũng chẳng ai dám đảm bảo con đường ấy tuyệt đối an toàn.

Mà thư viện này vào ban đêm, cũng chẳng an toàn hơn là bao.

Thẩm Thanh Nhất suy nghĩ kỹ, cảm thấy ở lại thư viện vẫn an toàn hơn so với đi về trong đêm.

Nàng tìm một góc khuất tránh gió, cuộn tròn người lại.

Lặng lẽ chờ sáng sớm đến.

Chỉ là một đêm cô độc dường như dài đằng đẵng.

Đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi vù vù và tiếng lá cây xào xạc.

Thẩm Thanh Nhất không khỏi ôm mình chặt hơn.

Đây là lần đầu nàng cảm nhận rõ rệt sự chân thực của thế giới này.

Kiếp trước của nàng dường như đã trở thành quá khứ không thể quay lại.

Rời xa trường học, rời xa gia đình, đến một thế giới mới đầy nguy cơ.

Không nơi nương tựa, nhỏ yếu thấp kém.

Nàng giờ chỉ muốn cố gắng sống sót.

Trân quý sinh mệnh của mình, biết đâu một ngày nào đó, nàng có thể trở lại nơi quen thuộc ấy…

Suy nghĩ miên man, Thẩm Thanh Nhất mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, rơi trên mặt đất.

Tạp Dịch Phong của Trạch Địa Tông dường như cũng chẳng có ai nhận ra, đêm nay, căn nhà tranh trên núi hoang thiếu mất một người.

“Đinh đang!”

Tiếng chuông du dương vang lên, đánh thức Thẩm Thanh Nhất còn đang trong mộng.

Nàng khẽ nhíu mày, có chút gian nan mở mắt ra.

Sương sớm mùa hè dày đặc, lông mi nàng phủ đầy hạt sương, y phục trên người cũng hơi ẩm ướt.

Cả đêm cuộn tròn khiến cả người nàng hơi cứng đờ.

Trong lớp học, đã có người đến.

Từ xa, Thẩm Thanh Nhất thấy lão tiên sinh cầm quyển sách hôm qua, lại lần nữa ngồi ngay ngắn trên bục giảng, dáng vẻ thong dong.

Thư đồng đứng bên cạnh, chờ học sinh đến đủ.

Thẩm Thanh Nhất nhìn sắc trời, run rẩy bò ra ngoài.

Bên đường phố, tiệm bánh bao hôm qua đã mở cửa bán hàng.

Vẫn là vị đại nương ấy.

“Đại nương, cho hai cái bánh bao thịt.”

Nghe giọng nói non nớt hơi khàn, đại nương ngẩng đầu. Nhìn thấy Thẩm Thanh Nhất, bà hơi sửng sốt một chút.

Phường thị này ít phàm nhân, những người đến mua bánh bao ở tiệm bà, tới lui cũng chỉ vài gương mặt.

Có thể nhớ được tên thì đều là người quen thuộc, dù không nhớ tên thì cũng sẽ có chút ấn tượng.

Cô bé này, bà có chút ấn tượng, chính là tiểu nha đầu hôm qua đến mua bánh bao.

Trời chưa sáng rõ, đại nương nhìn quanh, không thấy ai giống người thân của cô bé.

Nghĩ đến điều gì, bà không khỏi có chút tiếc hận, nhưng lại không hề nói thêm cái gì.

Bà lấy từ lồng hấp hai cái bánh bao lớn đưa cho Thẩm Thanh Nhất.

Thẩm Thanh Nhất nhận bánh, lấy bạc ra đưa cho đại nương.

Đại nương nhìn đôi tay gầy gò như da bọc xương cầm bạc, bà lau qua tay dưới áo vải rồi mới đưa tay nhận lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play