Thẩm Thanh Nhất muốn dạo quanh phường thị để xem có cách nào hữu ích không.
Dọc đường đi, nàng nhận ra rằng chút bạc trong tay thật sự chẳng giúp được gì.
Từ từ đi dạo, nhiều thương nhân thấy nàng chỉ là một tiểu oa nhi phàm nhân không có chút linh lực nào, chỉ liếc mắt một cái rồi chẳng thèm nhìn thêm.
Thẩm Thanh Nhất rốt cuộc không tìm được biện pháp nào hữu dụng.
Nhưng nàng không từ bỏ. Hiện giờ, ngay cả bên trong Tạp Dịch Phong của Trạch Địa Tông nàng còn chưa vào được, huống chi là ngoại môn hay nội môn.
Chỉ có phường thị này là nơi nàng có thể đến.
Vì thế, mỗi ngày nàng đều dậy sớm, rồi đi bộ đến phường thị dạo quanh.
Phường thị rất rộng lớn, dù mỗi lần đi lại đều mệt nhọc, nhưng Thẩm Thanh Nhất không hề dừng lại.
Vừa tìm kiếm cơ hội, nàng cũng vừa xem đó như một cách rèn luyện thân thể.
Thân hình nhỏ bé gầy gò, khuôn mặt vàng vọt như nến, len lỏi qua đám đông.
Đến ngày thứ chín lặp lại hành trình như vậy, nàng phát hiện một nơi thú vị mà hữu ích.
Tại phía Đông phường thị, có một nơi giống như thư viện dạy học. Ban đầu, nàng bị tiếng đọc sách bên trong thu hút.
Ở Tu Tiên giới này, nơi tôn sùng vũ lực và chú trọng tu luyện, có ngọc giản thần thức, vì vậy có rất ít nơi dạy đọc sách như thế.
Ở phía Đông của thư viện ấy có tiên sinh chuyên dạy học giảng bài.
Thẩm Thanh Nhất cố ý nán lại quanh thư viện hồi lâu, nghe được khá nhiều tin tức liên quan về thư viện này.
Thư viện không lớn, tiếng đọc sách nàng nghe được phát ra từ khu vực ngoại môn.
Bên trong nội môn của thư viện là nơi chuyên dạy pháp thuật và tu luyện, còn khu vực ngoại môn dành cho những đứa trẻ vỡ lòng học chữ.
Học sinh được tuyển nhận thường là trẻ từ ba đến năm tuổi.
Thân thể này của nàng, từ nhỏ không ai dạy dỗ, ngoài việc không nói được nhiều, còn chẳng biết chữ.
Dù nàng có ký ức kiếp trước, nhưng văn tự ở thế giới này lại khác với kiếp trước.
Vì vậy hiện tại, nàng chính thức là một đứa thất học.
Thẩm Thanh Nhất cảm thấy, muốn hòa nhập tốt hơn vào thế giới này thì biết chữ là điều không thể thiếu.
Nàng bồi hồi hồi lâu, mỗi ngày đều đứng ngoài tường thư viện, lắng nghe tiếng đọc sách dễ nghe bên trong, khó khăn học tập một chút kiến thức.
Có lẽ ông trời cũng thấy nàng quá đáng thương, cuối cùng, tại một góc tường thư viện, nàng phát hiện một cái lỗ giống như lỗ chó.
Thẩm Thanh Nhất nhìn cái lỗ, im lặng…
Không do dự nhiều lắm, nàng xắn tay áo, cúi người, chui qua lỗ chó.
Xuyên qua lỗ chó nhỏ hẹp, khung cảnh trước mắt bỗng rộng mở, thông suốt.
Tiếng đọc sách mơ hồ bấy lâu trở nên rõ ràng.
Thẩm Thanh Nhất cẩn thận bò dậy từ mặt đất, phủi bụi đất trên y phục.
Nép mình vào một góc khuất, nàng lén nhìn đám củ cải nhỏ đang học gần đó.
Trong một căn phòng rộng rãi, có khoảng hơn ba mươi đứa trẻ.
Tiên sinh dạy học là một lão giả tóc hoa râm.
Lão giả cầm quyển sách, che nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt khép hờ, không chú ý nhiều đến đám trẻ bên dưới.
Mà những đứa trẻ đang đọc sách phần lớn cũng học trong trạng thái không tập trung.
Ở thế giới tu tiên đề cao võ đạo này, bọn trẻ từ nhỏ đã được dạy tư tưởng cường giả vi tôn.
Chỉ có tu tiên giỏi mới có tương lai. Học tập chỉ để có thể nhận biết chữ, tránh bỏ lỡ cơ duyên khi gặp sách cổ, miễn đủ dùng là được.
Nếu xem việc học chữ là nghiêm túc, thì chính là kẻ ngốc.
Thẩm Thanh Nhất nép ở góc tường, chăm chú lắng nghe.
Lão giả luôn cúi đầu, nhưng thư đồng bên cạnh hỗ trợ quản lý, thỉnh thoảng giảng giải đôi điều.
Đến trưa, đám trẻ chưa tích cốc rời đi, đến thực đường trong thư viện dùng bữa.
Chỉ còn lại lão giả vẫn nửa cúi đầu như trước.
Quyển sách trên tay lão tiên sinh, cả buổi sáng chưa từng lật một trang.
Thẩm Thanh Nhất nghe tiếng bụng mình réo lên khe khẽ, không khỏi sờ bụng.
Liếc nhìn đại sảnh quạnh quẽ, nghĩ rằng tạm thời sẽ không tiếp tục dạy. Nàng lặng lẽ chui qua lỗ chó ra ngoài.
Âm thanh ồn ào náo động trên phố vang lên bên tai, Thẩm Thanh Nhất thở phào một hơi.
Dựa vào ký ức buổi sáng, nàng tìm đến một tiệm nhỏ bán bánh bao.
Nàng hỏi đại nương bán hàng mua hai cái bánh bao.
Bánh bao nóng hổi cầm trên tay, hương thơm xộc vào mũi, khiến bụng vốn đã đói càng thêm cồn cào.