Truyện mình không beta nên sẽ lỗi xưng hô ạ.
Ôn Mạn chờ đợi bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ được 1 tấm chi phiếu cùng 1 câu" hẹn gặp lại"
Ai cũng nghĩ cô sẽ khóc lóc, níu kéo. Nhưng không—Ôn Mạn cầm tấm chi phiếu, gọn gàng quay người rời đi:
“Hoắc tiên sinh, từ nay không còn ngày gặp lại.”
Lần nữa gặp lại, bên cạnh cô đã có người khác.
Anh đỏ mắt nhìn cô, đau đớn nói:
“Ôn Mạn, rõ ràng là anh đến với em trước!”
Cô khẽ cười, ánh mắt bình thản như nước:
“Hoắc luật sư, người nói chia tay trước cũng là anh. Nếu bây giờ muốn hẹn hò lại, e rằng phải… xếp hàng rồi.”
Hoắc luật sư không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ quỳ một gối xuống đất:
“Ôn tiểu thư, anh... muốn chen hàng.”