Mộc Lôi đồng tình nhìn hắn: "Ngươi có phải là ở cái Phạn Thiên Cảnh kia chơi quá đà không? Bị nữ nhân bên trong thải dương bổ âm quá nặng rồi? Vậy mà phóng một trận lửa cũng có thể thiêu mình ra nông nỗi này... Ai, không phải ta nói ngươi, cái tính tình phong lưu này của ngươi nên sửa lại." Lắc đầu rồi cũng vào thùng xe.
Mộc Vân khóc không ra nước mắt, mặt hắn là bị cháy đen, nhất thời nước cũng không rửa sạch được...
Hắn ngày thường thích thả tóc, bởi vì hắn cảm thấy như vậy mới phong lưu tiêu sái, bây giờ bị đốt thành thế này, có lẽ hắn nên búi tóc lên.
Nhưng trên người hắn không có vật vấn tóc...
Hắn cắn răng một cái, xé xuống một sợi góc áo, túm tóc lại, đang định buộc lên, tiếng gió lại lần nữa vang lên, một người dừng lại bên cạnh hắn.
Mộc Vân gần như chết lặng mà ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của Mộc Điện.
Mộc Vân không đợi hắn mở miệng liền nói thẳng: "Anh đây không đi bò ống khói nhà người ta! Anh đây là đi xuống phóng hỏa! Chỉ là không ngờ cái đầm lầy kia sẽ nổ, anh đây mới không kịp tránh..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT