Cố Tích Cửu khóe môi khẽ nhếch, thuần thục xoay vòng tay trên đầu ngón tay: “Đúng rồi, sao ngươi không trốn hết đi? Hỏng rồi? Hay bị nước làm phai màu?”
Thương Khung Ngọc vòng tay: “…”
Nó gần như muốn nghiến răng: “Nữ nhân, chẳng phải ngươi bảo bản thần ngọc phải điệu thấp chút sao? Hỏng rồi cái gì? Bị nước làm phai màu cái gì? Ngươi nghĩ ta là loại ngọc kém cỏi của thời đại ngươi à!”
Cố Tích Cửu đưa nó vòng quanh trong tay: “Thì ra đây là bộ dạng điệu thấp của ngươi. Ta cứ tưởng ngươi biến hóa chi thuật, biến thành một vật phẩm khác vừa điệu thấp lại không mất đi phẩm vị chứ.”
Thương Khung Ngọc vòng tay trong đầu nàng hiện ra một chuỗi “…”
Cố Tích Cửu cũng không để ý đến nó nữa, tùy tay bỏ nó vào túi áo.
“Thiếu hiệp, vật ngài muốn đã được dâng lên nguyên vẹn, còn bệnh kín của điện hạ chúng ta…” Hắc Hổ nhịn không được mở lời.
Ánh mắt Cố Tích Cửu cuối cùng cũng chuyển sang Dung Già La, dứt khoát đáp một chữ: “Khó!”
Hắc Hổ: “…” Ngón tay hắn đột nhiên siết chặt, khuôn mặt tuấn tú cũng chùng xuống: “Thì ra ngươi cũng không có cách? Ngươi đây là trêu đùa Thái Tử điện hạ sao?”
Cố Tích Cửu cắt lời hắn, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Ta chỉ nói khó, chứ chưa nói ta không có cách. Chỉ là ‘bệnh kín’ của điện hạ đã kéo dài hơi lâu, hẳn là khoảng hai năm rồi, trị liệu sẽ có chút tốn công sức.”
Lời nàng vừa dứt, đôi mắt Hắc Hổ lập tức sáng rực: “Nói vậy thiếu hiệp có thể chữa trị được sao?!”
Cố Tích Cửu không nhìn hắn nữa, chỉ cười như không cười liếc Dung Già La một cái: “Điện hạ muốn hắn vẫn cứ hỏi chuyện thay ngài sao?”
Dung Già La khẽ hít một hơi, hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào: “Hắc Hổ, ngươi ra ngoài!”
“Điện hạ—” Hắc Hổ vẫn còn chút lo lắng, dù sao Cố Tích Cửu là người lạ, lại xuất quỷ nhập thần như vậy, nếu bất lợi cho Thái Tử điện hạ…
“Không sao, ra ngoài!” Dung Già La chỉ nói bốn chữ, không cho phép cự tuyệt.
Hắc Hổ cuối cùng cũng đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, lúc đi còn chu đáo đóng cửa lại.
Căn bệnh kín đã khiến hắn gần như tuyệt vọng bỗng nhiên có hy vọng khỏi hẳn. Dù Dung Già La luôn là người trầm tĩnh, hỉ nộ không lộ ra ngoài, giờ phút này ngón tay hắn cũng hơi run rẩy: “Tiên sinh, ngươi muốn trị liệu thế nào? Cần bản cung chuẩn bị gì? Ngươi cứ nói một tiếng, bản cung sẽ cho người chuẩn bị chu toàn…”
Cách xưng hô của hắn cũng đã thay đổi, trực tiếp gọi là ‘tiên sinh’.
Cố Tích Cửu từ trên xuống dưới nhìn Dung Già La hai mắt, thân hình chợt lóe đến gần trước người hắn.
Vừa nãy nàng và hắn còn cách nhau một trượng, nàng vừa tới gần, khoảng cách không đủ nửa thước!
Dung Già La là người đề phòng cao, trừ những thân tín cực kỳ đặc biệt, chưa từng có ai dám đến gần hắn như vậy!
Hắn theo bản năng muốn lùi lại, Cố Tích Cửu lại một tay chế trụ cổ tay hắn: “Đừng nhúc nhích!”
Dung Già La là Thái Tử, tính tình lại lạnh nhạt tự phụ, trên người tự có một loại uy áp cường đại. Người thường đừng nói đến gần, dù chỉ nhìn từ xa cũng đã lạnh sống lưng, sớm quỳ xuống dập đầu.
Thân hình hắn lại cao lớn đĩnh bạt, Cố Tích Cửu so với hắn thì trông nhỏ nhắn linh hoạt hơn.
Nhưng chính nàng như vậy lại đứng trước mặt hắn, ấy vậy lại xem uy áp trên người hắn như không có gì, nắm cổ tay hắn một cách vô cùng tự nhiên.
Thậm chí trên người nàng tự mang một loại khí thế lăng nhân. Khi nàng nhìn hắn như vậy, Dung Già La trong lòng ấy vậy run rẩy.
Chỉ cảm thấy đôi mắt nàng vừa đen vừa sáng, tinh quang như chói mắt, sâu thẳm như biển rộng, khi nàng nhìn chằm chằm vào người khác, dường như muốn hút người đó vào trong.
Tim Dung Già La đập nhanh hơn: “Ngươi…” Bị một người lạ nắm lấy mạch môn yếu huyệt, đây với hắn vẫn là lần đầu tiên.