Người này chính là hy vọng duy nhất của hắn hiện giờ.

“Thái Tử gia, Tứ hoàng tử vẫn chưa bắt được hắn, người của chúng ta cũng đang âm thầm theo dõi người của họ. Nếu vị công tử kia quả thật rơi vào tay bọn họ, người của chúng ta sẽ không quản giá nào mà ra tay cướp người…”

Dung Già La khẽ gật đầu. Ám vệ bên ngoài trước sau không truyền đến tin tức xấu nào, khiến hắn cũng có thể tạm thời yên lòng đôi chút.

Mấy chuyện này tuy có thể nghĩ rõ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa nhìn thấy người, sự việc lại quan trọng đại, Dung Già La chung quy vẫn không yên lòng. Theo thời gian trôi đi, hắn cũng càng lúc càng không ngồi yên được, tiện tay ném vòng tay trong tay xuống, lại đứng dậy, tựa cửa sổ ngắm nhìn vầng trăng vừa to vừa tròn bên ngoài, nhịn không được thở dài một hơi: “Đêm đã canh hai, Hắc Hổ, ngươi nói hắn có thể sẽ không đến không?”

Phía sau chợt như có tiếng động lạ, Hắc Hổ khẽ thở nhẹ: “Thái Tử gia! Hắn… hắn đến rồi!” Giọng điệu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Dung Già La ngẩn ra, chợt quay đầu lại.

Cách đó không xa phía sau hắn đứng một người, toàn thân mặc y phục dạ hành màu đen hòa mình vào bóng đêm, dung mạo bình thường đến mức ném vào đám đông cũng chưa chắc tìm thấy, vóc dáng nhỏ bé, đúng là người đã để lại hạc giấy cho hắn ở nhà đấu giá.

Người này như từ dưới đất chui lên, đôi mắt nhìn hắn, nói chuyện dứt khoát lưu loát: “Điện hạ, vật ta muốn đã chụp được chưa?”

“Chụp… chụp được rồi, ngay tại chỗ đó…” Cách xuất hiện của người này quá đỗi quỷ dị, khiến Dung Già La vốn luôn bình tĩnh cũng có chút lắp bắp, ngón tay chỉ về phía bàn: “Ở chỗ đó.”

Người này tự nhiên là Cố Tích Cửu đã hóa trang, nàng vẫn giữ nguyên dung mạo khi ở nhà đấu giá, nên Dung Già La có thể nhận ra ngay lập tức.

Cố Tích Cửu cầm lấy vòng tay nhìn nhìn, quả nhiên là xuyến vòng tay Thương Khung Ngọc kia. Chẳng qua giờ nó có chút ảm đạm, ánh sáng bảy màu chói lòa đã biến mất, trông như một chuỗi vòng tay đá quý bình thường.

Đây không phải là chuỗi đồ dỏm sao?

Cố Tích Cửu liếc nhìn Dung Già La một cái, Dung Già La vội nói: “Vật ấy cực kỳ kỳ lạ, bản cung vừa mới chụp được nó thì nó vẫn sáng như lúc ban đầu, nhưng đặt bên người một đêm, sang ngày thứ hai liền thành ra bộ dạng này.”

Cố Tích Cửu lại nhìn kỹ xuyến vòng tay đó, quả thật vẫn là vật đó, không bị đánh tráo.

Vậy cái bộ dạng sắp chết tới nơi này, lẽ nào nó cần sạc điện? Giờ hết điện rồi?

Nàng dùng đầu ngón tay gõ gõ phần vỏ màu xanh biếc ở giữa vòng tay: “Này, ngươi còn sống không?”

Vòng tay đó vẫn tối om, chẳng nhấp nháy chút ánh sáng nào.

Cố Tích Cửu ném vòng tay lên bàn: “Nếu đã hỏng rồi, vậy ta giữ ngươi cũng vô dụng…”

Lời nàng vừa dứt, vòng tay đột nhiên sáng rực vài phần, một giọng nói giận dữ truyền vào trong óc Cố Tích Cửu: “Nữ nhân, ngươi dám vứt bỏ ta thử xem!”

“Ngươi còn sống sao, ta cứ tưởng ngươi bị Thiên Đạo thu về rồi chứ.” Cố Tích Cửu giao tiếp trong đầu với nó.

“Bản thần ngọc chỉ là không muốn để ý ngươi, tối qua ta rõ ràng bảo ngươi chụp được ta rồi thì đi, ngươi lại không màng mà đi mất!”

“Ngươi chẳng phải rất ghét loại Thương Khung Ngọc thói xấu sao? Sao không tự mình đi theo?”

“Thân thể thật của ta vẫn còn ở đó… Huống chi ta tự ý theo ngươi, thế chẳng phải rất mất mặt sao?”

Hóa ra cái vòng tay rách nát này vẫn là một vật kiêu ngạo!

Cố Tích Cửu bực bội: “Ta nếu không mua ngươi, có phải ngươi sẽ ở nhà đấu giá kia mà kiêu ngạo cô đơn thê lương cả đời không?”

Thương Khung Ngọc vòng tay: “…” Nó bị làm cho bực bội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play