Cố Tích Cửu tiện tay kéo một tấm rèm giường quấn quanh người, rũ mắt nhìn thoáng qua vị hầu gia đã c.hết dưới chân, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
Tên hầu gia biến thái này cũng quá coi thường nàng!
Ngay cả khi không có nội lực, khả năng phản ứng của nàng cũng nhanh như chớp!
Huống chi nàng đã sớm diễn luyện kỹ càng đòn tuyệt sát này trong lòng, thời điểm ra tay hiệu quả nhất đã được tính toán chính xác.
Nhạc Hoa Hầu nằm ngang đó, c.hết không nhắm mắt mà giận dữ mở to mắt, trên ngực cắm một cây trâm ngọc bích vốn từng cài trên đầu hắn, máu theo cây trâm chậm rãi trào ra.
Hắn vẫn còn không mảnh vải che thân, Cố Tích Cửu ghét bỏ mà đá tấm chăn kia. Tấm chăn bay lên, che phủ kín thi thể Nhạc Hoa Hầu, chỉ lộ ra khuôn mặt vẫn còn tuấn mỹ. Nàng lại lấy một tấm khăn gấm trên giường che tay, lướt qua đôi mắt hầu gia, khiến hắn nhắm mắt lại, trông như đang ngủ.
“Hầu gia?” Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng hỏi thăm, giọng nói chính là của hai tên đại hán kia, chắc hẳn là sau khi xử lý xong tiểu nữ hài thì đã trở về.
Đôi mắt Cố Tích Cửu hơi lóe, phi thân trở lại trên giường, mũi chân khẽ câu, màn che tầng tầng trên giường lớn buông xuống, che khuất tất cả phong cảnh trên giường.
“Các ngươi vào đây một người.” Cố Tích Cửu mở miệng, giọng nói lại bắt chước Nhạc Hoa Hầu, giống y như đúc.
Hai tên đại hán không chút nghi ngờ, quả nhiên đẩy cửa bước vào một người.
“Hầu gia ngài không sao chứ?” Tên đại hán Giáp đứng ở cửa cúi người hỏi.
“Đến trước mặt ta.” Cố Tích Cửu tiếp tục mở miệng, vẫn là giọng của Nhạc Hoa Hầu.
Tên đại hán Giáp không dám trái lời, quả nhiên đi đến trước màn, lại lần nữa cúi người...
“Bá!” Một làn gió nhẹ lướt qua, một bóng đen nhanh như chớp bay ra từ trong màn che. Tên đại hán Giáp thậm chí còn chưa kịp ngẩng đầu, liền chỉ nghe tiếng “ca” nhỏ, cổ hắn lập tức bị bẻ gãy!
Đáng thương thay, hắn còn chưa kịp rên một tiếng, đã từ từ ngã xuống—
Hắn đến c.hết cũng không biết rốt cuộc là ai đã g.iết mình!
Cố Tích Cửu kéo xác của tên đại hán này vào sau giường lớn, lại dùng cách tương tự lừa tên đại hán thứ hai vào, cũng dùng thủ đoạn bất ngờ kết thúc tính mạng của tên đại hán thứ hai.
Nàng cử động cổ tay một chút. Trong tình trạng không có nội lực, nàng thực hiện những động tác như vậy thoáng có chút cố sức, ra tay chậm hơn ngày thường vài giây, nhưng để đối phó với những kẻ này thì đã đủ rồi!
Cố Tích Cửu nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau khi xóa sạch mọi dấu vết của mình, lúc này mới xoay người rời đi.
Vì tòa nhà này là biệt viện bí mật chuyên dùng để tai họa các cô gái nhỏ của tên hầu gia biến thái, nên gia nhân ở đây không nhiều, chỉ có hơn chục người tuần tra mà thôi.
Cố Tích Cửu lại cực kỳ am hiểu ẩn giấu thân hình, bởi vậy cũng không có ai phát hiện ra nàng.
Một lát sau, nàng lại quay lại chỗ vú già đã tắm gội cho nàng, không chút chần chừ mà g.iết c.hết hai vú già đã nhận ra thân phận của nàng.
Nàng vốn muốn tìm quần áo của mình, nhưng lại chỉ tìm thấy một đống vải rách. Xem ra những kẻ này căn bản không muốn cho những cô gái bị bắt đến đây đường rút lui. Khi cho các nàng tắm gội, đóng gói rồi đưa lên giường hầu gia, chúng cũng tiện thể hủy hết tất cả quần áo có thể nhận ra thân phận của các nàng...
Nàng đang định lột quần áo của vú già để thay thế tấm màn lụa trên người, chợt nghe trong bóng đêm ẩn ẩn truyền đến một tiếng kinh hô: “Hầu gia bị hại! Bắt thích khách!”
Không còn kịp nữa rồi!
Thân mình Cố Tích Cửu chợt lóe, bóng dáng nhỏ nhắn biến mất tại chỗ...