Đích nữ tướng quân phủ, mẹ ruột mất tích, ba tuổi bị phát hiện thể chất phế vật, ba tuổi rưỡi trên mặt sinh ra vết bớt, phế vật lại xấu xí, nỗi sỉ nhục của tướng quân phủ, đối tượng bị chúng huynh muội bắt nạt. Một đích nữ sống còn không bằng hạ nhân, tính cách yếu đuối, nhát gan sợ phiền phức, có một vị hoàng tử vị hôn phu...
Sở dĩ nguyên chủ đến đây là vì nhận được thư mật ước của vị hoàng tử vị hôn phu, hẹn nàng đến đây gặp mặt. Nàng rơi vào ma chưởng mới biết đây là một cái bẫy lớn.
Còn về kẻ trước mắt này, hắn là một kẻ biến thái nổi tiếng trong hoàng tộc Phi Tinh Quốc, con trai của Lư Vương – huynh trưởng của đương kim Thánh Thượng, được phong làm Nhạc Hoa Hầu. Linh lực tứ giai, xét về tư chất, hắn cũng được coi là thiên tài, nhưng lại có một tật xấu tệ hại nhất là thích tàn phá ấu nữ. Theo lời đồn, hắn một đêm “ngự” sáu nữ, tuyệt đại đa số nữ hài bị hắn tàn phá đều c.hết dưới thân hắn, ngay cả những người sống sót cũng hóa điên dại...
Nữ tử trong kinh thành nhắc đến hắn đều kinh hãi. Nguyên chủ Cố Tích Cửu vừa nghe sắp sửa đi hầu hạ tên hầu gia biến thái này, sợ đến mức sắc mặt biến đổi, nhân lúc vú già hầu hạ nàng không chú ý, dứt khoát đâm đầu vào tường!
Nguyên chủ hẳn là đã c.hết, nhưng sát thủ Cố Tích Cửu đến từ hiện đại lại tình cờ bám vào thể xác này mà sống lại...
Việc sắp xếp và khôi phục ký ức của nguyên chủ đối với Cố Tích Cửu chỉ là chuyện trong chớp mắt. Trong mắt nàng lóe lên một tia lạnh lẽo!
Nguyên chủ sống thật ủy khuất uất ức!
Hiện tại nếu nàng đã tiếp nhận khối thể xác này, vậy nàng sẽ vì nguyên chủ đòi lại công đạo, sống một cuộc đời xuất sắc của riêng mình!
Phế vật? Ha ha, trong từ điển của nàng Cố Tích Cửu không có hai chữ phế vật!
Đôi môi đỏ hồng của nàng khẽ cong, khóe môi dường như thoáng hiện một ý cười, chẳng biết là trào phúng hay gì khác —
Nhạc Hoa Hầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Khi khóe môi nàng thoáng hiện nụ cười kia, trái tim vốn lãnh khốc vô tình của hắn lại đập nhanh vài nhịp! Nụ cười của nha đầu xấu xí này thật sự rất đẹp, thế mà lại mang đến cho người ta một ảo giác chói mắt...
Hắn lập tức hưng phấn, hai tròng mắt lóe lên vẻ tham lam!
Hắn vươn tay cởi bỏ sợi Khổn Long Tác trên tấm chăn mỏng. Khổn Long Tác là một pháp bảo, bất kỳ ai bị nó trói buộc đều không thể thoát được!
Khổn Long Tác vốn là vũ khí sắc bén dùng trên chiến trường, nhưng đến trong tay hắn lại trở thành pháp bảo để đối phó với những nữ hài vô tội.
Tháo Khổn Long Tác, hắn tiện tay ném đi, rồi vươn tay kéo chăn, muốn kéo cuộn chăn ra, lôi Cố Tích Cửu ra ngoài...
Cuộn chăn bị hắn tung ra, nhưng hắn còn chưa nhìn rõ thân thể uyển chuyển trong đó, trước mắt bỗng nhiên hoa lên, một tấm chăn úp xuống che kín đầu hắn!
Chưa kịp để hắn phản ứng lại, bộ phận c.hết người của một nam nhân đột nhiên tê dại, nỗi đau thấu tim xuyên xương!
Bị tập kích bất ngờ, hắn vốn định xuất chiêu tự cứu, nhưng cơn đau nhức này khiến hắn “a” lên một tiếng r*n rỉ, thân mình theo bản năng cuộn tròn lại. Ngay lúc thân mình hắn vừa cuộn chưa hết, ngực lại đột ngột tê dại, như có một cây đinh nhọn sắc bén trực tiếp đóng vào trái tim hắn!
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức vị hầu gia vốn luôn tự phụ võ công không tồi này căn bản không kịp đưa ra phản ứng chính xác!
Cho đến khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng, hắn vẫn không nhìn rõ Cố Tích Cửu đã ra tay như thế nào. Hắn thậm chí không nhìn rõ thứ vũ khí sắc bén đã xuyên vào trái tim hắn, đâm thủng tâm mạch hắn rốt cuộc là cái gì.
Nhạc Hoa Hầu vô thức run rẩy hai cái, cuối cùng bất động. Từ đầu đến cuối hắn chỉ phát ra hai tiếng kêu thảm ngắn ngủi, lại bị nghẹn trong chăn, âm thanh không lớn, hẳn là không thể truyền ra ngoài điện.