Cố Tích Cửu đứng trước cửa sổ, cười nhàn nhạt, đoạn tay cầm lấy một trái cây màu đỏ thẫm trên bàn: “Vị quả này không tồi, ta cứ dùng là được, hà tất truy vấn nó xuất xứ làm chi? Ngươi nói có phải không, Bát điện hạ?”

Dung Triệt khẽ cứng người. Lời Cố Tích Cửu rõ ràng không muốn người khác dò hỏi thân phận, mà giang hồ rộng lớn, kẻ không muốn lộ diện lại nhiều vô kể.

Hắn nhìn Cố Tích Cửu thêm lần nữa. Nàng đứng đó, thân hình tuy nhỏ bé như hài đồng, dung mạo cũng chẳng mấy thu hút, song khí độ lại thong dong, toát ra vẻ uyên đình nhạc trì, khí khái lăng người. Cả người nàng tựa như thanh kiếm tuyệt thế ẩn mình trong vỏ kiếm tầm thường, nom thì bình thường nhưng lại ẩn chứa sắc bén khiến người ta không dám khinh suất.

Dung Triệt cười: “Tiểu huynh đệ nói rất phải! Là Dung mỗ đường đột. Bất quá Dung mỗ rất muốn kết giao với ngươi, không hay có vinh hạnh này chăng?”

Cố Tích Cửu nâng chén trà, dứt khoát đáp: “Không thể!”

“A?” Dung Triệt hiếm khi ngây ngốc.

Bị cự tuyệt! Hắn ấy vậy bị cự tuyệt!

Hắn trông có vẻ hiền lành, dễ tính, nhưng thực chất không thân cận với ai, cũng chẳng dễ dàng kết giao bằng hữu. Hôm nay khó được hắn hứng thú, chủ động làm quen, lại bị cự tuyệt!

Dung Triệt đứng sững một lát, nhịn không được đưa tay sờ mũi, trong lòng vừa bực bội vừa thấy buồn cười, lại pha chút mới lạ: “Vì sao? Tiểu huynh đệ cảm thấy bản vương không xứng làm bằng hữu của ngươi?”

Cố Tích Cửu giọng điệu nhàn nhạt: “Bằng hữu là phải làm, không phải nói suông. Bằng hữu trọng nhất là đối xử chân thành, cùng sinh cùng tử! Không Viêm cùng Vương gia vừa mới quen biết, ta không hiểu Vương gia, Vương gia làm sao hiểu Không Viêm? Hai người chưa thân quen bấy lâu lại nói một câu là bằng hữu liền thành bằng hữu sao? Dù Không Viêm có đáp ứng Vương gia, kia cũng chỉ là hời hợt chi giao mà thôi, chẳng coi là bằng hữu.”

Dung Triệt: “...” Luận điệu này cũng thật mới lạ, lại lời nào lời nấy đều trúng! Chẳng phải sắc bén tầm thường!

Ban đầu hắn chỉ tò mò về nàng, muốn tìm hiểu thêm nên mới ngỏ lời. Khi nói ra những lời ấy, hắn thậm chí còn có ý ban ơn, hạ mình kết giao.

Nhưng giờ nghe Cố Tích Cửu nói vậy, hắn lại có chút kính trọng nàng.

Hắn nảy sinh ý niệm kết giao chân chính, ánh mắt lộ vẻ quyết tâm: “Tiểu huynh đệ nói đúng lắm, bất quá bản vương tin rằng ngày sau chúng ta sẽ thành bằng hữu!”

Cố Tích Cửu khẽ cười, không nói gì thêm.

Trong thế giới sát thủ u tối không có bằng hữu, chỉ có khách hàng, kẻ bị giết và những mối quan hệ hời hợt…

Nàng chỉ từng xem một người là bằng hữu chân chính, có thể vì hắn vượt lửa qua sông, thậm chí muốn gả cho hắn, kết quả lại bị người đó tàn nhẫn đâm một đao! Giấc mộng tan biến, hồn phách tiêu tan…

Bóng dáng Long Tích chợt lóe qua trong tâm trí, khóe môi nàng khẽ cong nhợt nhạt, nâng chén trà trên bàn uống cạn.

Sát thủ Cố Tích Cửu đã chết. Đời này, nàng muốn hoàn toàn sống vì chính mình, sẽ không để bất luận kẻ nào trở thành gánh nặng trong lòng nàng.

Nàng đang tựa người trầm tư, bên dưới lại có tiếng động, tựa hồ lại có quý nhân tới. Nàng đưa mắt nhìn xuống, đôi mày khẽ chau lại!

Ba người vừa bước vào, một nam hai nữ.

Cả ba người này Cố Tích Cửu đều nhận ra, chính là vị hôn phu tiện nghi của nàng, Dung Ngôn, cùng hai tỷ muội Cố Thiên Tình và Cố Thiên Y.

Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ luôn thu hút ánh nhìn, ba người này vừa xuất hiện đã chiếm phần lớn ánh mắt của mọi người.

Dung Ngôn thuộc loại “gà mái hóa phượng hoàng”, mấy ngày nay thanh thế đang lên. Hơn nửa số quan lại quý nhân đang ngồi ở lầu một đều quen biết hắn, nhao nhao đứng dậy hàn huyên.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Dung Ngôn vốn dường như có nỗi lo lắng ẩn chứa, giờ phút này được mọi người nịnh nọt hàn huyên, mày mặt hắn lại giãn ra, lộ rõ vẻ xuân phong đắc ý. Cố thị tỷ muội một tả một hữu đi theo bên cạnh hắn, cũng cảm thấy được vinh dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play