Cũng may nàng thực sự mang theo mục đích mở mang kiến thức khi đến đây.

Rốt cuộc nàng tuy có ký ức của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ vì ngày thường đại môn không ra nhị môn không vào, trạch không thể trạch hơn, biết rất hạn chế, có thể nói là thiếu thốn đáng sợ.

Mà thời đại này, sách vở cũng không phổ cập, thật vất vả mới tìm được mấy quyển, cố tình chữ trên đó đều là chữ phồn thể, dựng bài không nói, còn không có dấu chấm câu, khiến nàng nhìn mấy trang liền bắt đầu đau đầu.

Đọc sách không bằng thực hành, nàng vẫn là tự mắt kiến thức thì tốt hơn.

“Tiểu huynh đệ quả nhiên hiếu học, tới, uống ly trà nhuận nhuận yết hầu.” Đầu ngón tay Dung Triệt bắn ra, một ly trà bay đến trong tầm tay Cố Tích Cửu.

Cố Tích Cửu giơ tay, ly trà đó xoay tròn một vòng trong lòng bàn tay nàng: “Tạ vương gia ban trà.” Uống một hơi cạn sạch.

Ánh mắt Dung Triệt hơi lóe lên. Hắn vừa rồi trong ly trà đó đã ngầm dùng ba thành linh lực, người không có linh lực tương đương với hắn căn bản không thể tiếp được. Tiểu tử đen sì trước mắt này lại cứ thế nhẹ nhàng tiếp nhận.

Càng kỳ lạ hơn là, hắn lại không nhìn ra hắn rốt cuộc đã dùng linh lực gì để tiếp được.

Hắn cũng không phải kẻ thích xen vào chuyện người khác, cũng không phải người thích ôm đồm lo lắng chuyện bất bình thiên hạ.

Hắn sở dĩ hạ mình mang Cố Tích Cửu vào, là bởi vì hắn vừa rồi phát hiện nàng và đứa bé giữ cửa kia giao thủ một chút, mơ hồ dường như là thủ đoạn Cố Tích Cửu đã từng sử dụng.

Hắn sinh lòng nghi ngờ, lúc này mới mang nàng vào.

Hắn vừa rồi mượn cơ hội nắm tay muốn dò xét niệm lực của nàng, nào ngờ nàng lại tùy tay hất hắn ra, khiến hắn không thể thử được sâu cạn của nàng.

Thuật dịch dung của Cố Tích Cửu thực sự quá cao, đừng nói cái bớt rõ ràng kia, ngay cả thân hình cũng hoàn toàn thay đổi.

Hoàn toàn không còn một phần nào tương tự với dung mạo thật của Cố Tích Cửu, Dung Triệt đánh giá trái phải cũng không đánh giá ra được nguyên cớ gì.

Rốt cuộc nàng có phải là nàng không?

Dung Triệt lại rót một ly trà, lần nữa bắn về phía nàng: “Trà ngon phải phẩm, ngươi như vậy một ngụm uống cạn thì không nếm ra được tốt xấu đâu.”

Ly trà xanh nhạt chậm rãi xoay động trên không trung, sóng ly yên ả không gợn, trên thân ly dường như có vầng sáng nhàn nhạt. Lần này hắn dùng tới năm thành linh lực.

Ở Phi Tinh Quốc, rất ít người có thể tiếp nhận được đồ vật hắn phát ra với năm thành linh lực, ngay cả vị nhân tài mới xuất hiện Dung Ngôn cũng không thể.

Cố Tích Cửu nhướng mày. Nàng tuy rằng còn chưa hiểu rõ các loại linh lực phát ra ánh sáng, nhưng nhìn tốc độ và tư thế của chén trà này liền biết không dễ tiếp.

Nàng đón đỡ thì nói tám chín phần mười không tiếp được.

Nàng linh cơ vừa động, bước chân dưới chân lệch một cái, triển khai Lăng Ba Vi Bộ, nghiêng người đón lấy ly trà, miệng nhỏ khẽ chạm vào, uống một ngụm: “Quả nhiên là trà ngon!”

Bước chân lại lệch một cái, lại đuổi kịp ly trà đang vận hành, uống ngụm thứ hai: “Vị ngọt hậu.”

Thân hình lật một cái, uống ngụm cuối cùng. Giờ phút này thế đi tới của ly trà đã hết, Cố Tích Cửu thừa cơ lại bắn một ngón tay, cuối cùng cũng bắn ly trà trở về: “Tạ vương gia rồi.”

Đôi mắt Dung Triệt tinh anh, tiếp lấy ly trà, chọn ngón tay khen: “Tiểu huynh đệ bộ pháp này quả thực có cơ mưu quỷ thần khó lường, tiểu vương bội phục!”

Cố Tích Cửu nói: “Tạ vương gia khen.” Bộ pháp này của nàng chính là đến từ một thế gia cổ võ nào đó, cho dù không có nội lực cũng có thể thi triển, thật sự là pháp môn chạy trốn tốt.

“Tiểu huynh đệ công phu thật tốt! Không biết tiểu huynh đệ sư từ đâu môn?” Đôi mắt Dung Triệt như nước yên nguyệt ngưng đọng trên người nàng.

Hắn đối với võ học không phải bình thường tinh thông, hiểu biết các môn các phái công phu.

Người bình thường chỉ cần ra mấy chiêu là hắn có thể nhận ra sư môn đối phương, mà thân pháp như Cố Tích Cửu thì hắn lại chưa từng thấy qua!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play