Kẻ dùng thân hình ngăn cản chưởng giận dữ của hắn chính là Đế Phất Y!
Hắn hai mặt thụ địch, sắc mặt trắng như tuyết, khóe môi rỉ máu, nhưng Cố Tích Cửu trong lòng hắn lại bình an vô sự, ngay cả một góc áo cũng không hề hư hại.
Mộc Vân đang định nhào lên, Đế Phất Y đã xoay người rời đi, giọng hắn phiêu tán trong gió lạnh: “Hắn là hộ vệ của Tích Cửu, không được vô lễ dù chỉ nửa phần…”
Long Tư Dạ đứng tại chỗ, cũng ngây dại.
Vì sao? Nhìn dáng vẻ đau khổ của Đế Phất Y không giống giả vờ, nhưng tại sao hắn lại làm như vậy? Tự tìm ngược sao?
Hắn nhiệt huyết dâng trào, nhìn thân ảnh Đế Phất Y càng đi càng xa, gầm lên: “Đế Phất Y, nàng tại sao phải quen biết ngươi?! Nàng nếu không quen biết ngươi thì tốt rồi! Ngươi trêu chọc nàng, lại không thể hiểu nổi quăng nàng, chính là vì muốn nàng chết sao? Nàng có bao nhiêu xui xẻo mới có thể đụng phải ngươi?! Nếu lại có một lần nữa, nàng khẳng định không muốn quen biết ngươi nữa!”
Thân ảnh Đế Phất Y hơi loạng choạng một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play