Nàng không kìm lòng được ngân nga.
Nàng hát bằng tiếng Quảng Đông.
Đế Phất Y nghe một lát, không nghe ra lời ca là gì, chỉ cảm thấy giai điệu không tệ, nhưng hơi có chút đau buồn.
Nàng thường xuyên ngân nga những bài ca mà hắn chưa bao giờ nghe thấy. Lúc này hắn cũng không bận tâm, chỉ hỏi một câu: “Hát gì vậy? Chữ cũng không rõ ràng lắm.”
Cố Tích Cửu cười hì hì: “Một bài ca cũ ở bên chúng ta, lời ca đã quên, chỉ nhớ vài câu. Đêm tươi đẹp, người tươi đẹp, chuyện tươi đẹp khiến ta muốn ca hát...” Ngừng lại một chút, lại nói: “Ta thật muốn cứ như vậy thiên trường địa cửu đi xuống, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau.”
Ngón tay Đế Phất Y khựng lại, một lúc lâu sau khẽ cười: “Nàng không phải tiêu sái nhất sao? Không phải nói chỉ quan tâm đã từng có được, không bận tâm thiên trường địa cửu...”
Cố Tích Cửu ghé sát vào hắn, dưới bóng đêm ánh mắt nàng như hồ nước nhỏ lấp lánh: “Ta bận tâm a, Tả Thiên Sư đại nhân, ta muốn cùng chàng lâu lâu dài dài, chỉ hai chúng ta bên nhau lâu dài...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT