Bên trong chiếc hòm là những món đồ hết sức keo kiệt: những viên bi để trẻ con chơi, vài sợi dây buộc tóc, mấy đồng tiền, thậm chí còn có một cái lục lạc sắt…

Những món lặt vặt, linh tinh, tuy không ít nhưng đều chẳng đáng giá chút nào, chỉ vài đồng tiền là mua được.

Món đáng giá nhất có lẽ là cây trâm đồng, nhưng cũng không đến một lượng bạc…

Đường đường là vương gia mà lại tặng đồ cho vị hôn thê của mình keo kiệt đến vậy, còn thua cả mấy gã tú tài thanh bần ở nhà dân.

Cố Tạ Thiên xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Ban đầu, Cố Tạ Thiên còn cho rằng con gái mình hôm nay làm hơi quá, nhưng giờ thấy mấy thứ này, ông bỗng thấy con gái có làm gì cũng chẳng hề quá đáng.

Thế nhưng, đối phương dù sao cũng là hoàng tử, lại là hôn phu được chỉ định của Tích Cửu, nếu làm cho quá bẽ mặt thì sau này Tích Cửu gả qua đó sẽ khó mà ăn nói…

Cố Tạ Thiên giơ tay đóng nắp hòm lại, tránh để nhiều người nhìn thấy mà mất mặt. Ông ho nhẹ một tiếng nói: “Cửu Nhi, dù sao đây cũng là đồ Thập Nhị điện hạ tặng cho con. Lễ nhẹ tình nặng. Mấy món này, cha sẽ giữ giúp con, sau này con xuất giá rồi cha sẽ trả lại…”

Ông lại liếc nhìn Dung Ngôn: “Thập Nhị điện hạ, Cửu Nhi dù sao cũng là vị hôn thê của ngài, đối với ngài lại một lòng một dạ, nếu không sao có thể cất giữ trân trọng những món đồ chẳng đáng giá… những món đồ bình thường này như vậy. Sau này ngài phải đối xử tốt với con bé, đừng phụ bạc nó.”

Dung Ngôn hổ thẹn, ấp úng đáp: “Bổn vương… bổn vương sau này nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”

Cố Tích Cửu nghiêng đầu nhìn hắn: “Tốt đến mức nào?” Nàng chợt thêm một câu: “Có giống với Thiên Tình tỷ tỷ không?”

Dung Ngôn khựng lại, sắc mặt hơi biến, cười trách mắng: “Ta và Thiên Tình tỷ tỷ của nàng là bạn bè, đối tốt với nàng ấy cũng như với bạn bè. Còn nàng, sau này sẽ là vợ ta, không nên nói những lời hồ đồ như vậy.”

Miệng thì trách nhưng trong lòng hắn lại động. Chẳng lẽ nha đầu này đang ghen sao?

Phải, nếu biết ghen thì chứng tỏ trong lòng vẫn có hắn.

Cố Tích Cửu à một tiếng: “Thì ra ngươi và Thiên Tình tỷ tỷ chỉ là bạn bè. Đúng rồi, ta nhớ có người từng nói, vì bạn bè có thể vào sinh ra tử, bạn bè như tay chân, thê tử như quần áo. Ngươi sẽ không vì tay chân mà đâm vợ mình hai dao chứ?”

Dung Ngôn… Hắn gượng cười: “Làm sao có thể?! Nàng nghĩ nhiều rồi! Sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ không để ai ức hiếp nàng.”

Cố Tích Cửu bưng chén trà trên tay lên, thành tâm thành ý hỏi Cố Thiên Tình: “Có thật là ta nghĩ nhiều rồi không?”

Sắc mặt Cố Thiên Tình đã trắng bệch đến tái xanh, tức giận đến mức ngón tay trong tay áo run lên bần bật, nhưng lại không thể bộc lộ ra. Nàng gượng cười: “Tiểu muội thật sự đã nghĩ nhiều rồi, ta và Thập Nhị điện hạ… thật sự chỉ là bạn bè.”

Một cơn sóng nhỏ cứ thế qua đi, Thái Tử Dung Già La vẫn luôn lặng lẽ quan sát màn kịch này. Lúc này, hắn đứng dậy, nâng chén rượu hướng về Cố Tạ Thiên: “Cố tướng quân, ngài là trụ cột của triều đình, bổn cung xin kính ngài một ly.”

Theo quy tắc của Phi Tinh Quốc, nếu quân vương kính rượu, thần tử phải quỳ lạy tạ ơn rồi mới đáp lễ.

Cố Tạ Thiên hiểu rõ quy tắc này, vội đứng dậy quỳ xuống: “Vi thần tạ ơn điện hạ, không dám để điện hạ kính, vẫn là vi thần kính điện hạ thì hơn…”

Dung Già La bước hai bước, tỏ ý muốn đỡ ông dậy.

Nhưng không hiểu sao, chân hắn lại vướng vào chân ghế Cố Tích Cửu đang ngồi, dường như mất thăng bằng, thân mình nghiêng đi, trực tiếp đổ sầm vào người Cố Tích Cửu!

Cố Tích Cửu trơ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn kịch liệt phóng đại trước mắt. Nàng nắm chặt ngón tay, theo bản năng muốn dùng thuấn di thuật, nhưng ánh mắt chợt lóe lên rồi lại cố nén xuống.

Nàng bị Dung Già La đổ sập lên người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play