“Tiểu Vũ, hôm nay ngươi mặc chiếc áo đỏ nhũ bạc này trông rất đẹp, ngọc bội này đeo vào lại càng hợp. Lại đây, ta tặng ngươi.” Cố Tích Cửu khẽ xoay cổ tay, đưa ngọc bội cho thị nữ đang đứng sau lưng.

Nha hoàn Tiểu Vũ này vốn là người hầu cận, một lòng trung thành với Cố Tích Cửu. Ngày thường, nếu tiểu thư có tặng vật quý giá như vậy, nàng sẽ không dám nhận.

Thế nhưng, lúc này đây thì khác…

Nàng phải nhận lấy, cốt là để chọc tức vị Thập Nhị hoàng tử kia!

Thế là, Tiểu Vũ lập tức vui mừng khôn xiết, nhận lấy ngọc bội, đeo lên người rồi xoay một vòng nhẹ nhàng: “Tiểu thư, ngọc bội này quả nhiên rất hợp với Tiểu Vũ. Đa tạ tiểu thư!”

Cố Tích Cửu mỉm cười: “Ngươi thích là tốt rồi. Thật ra, đây là nhờ nhãn quang của Thập Nhị điện hạ đấy. Tiểu Vũ, mau đi cảm tạ Thập Nhị điện hạ.”

Tiểu Vũ lập tức cúi người hành lễ với Dung Ngôn: “Đa tạ Thập Nhị điện hạ.”

Sắc mặt Dung Ngôn lúc này đen lại, hắn không nhịn được sa sầm giọng: “Tích Cửu, ngọc bội này là ta tặng cho nàng! Nàng lại đem tặng cho một nha đầu, có đạo lý nào như thế?!”

Cố Tích Cửu nhướng mày: “Điện hạ xác thật là đã tặng ngọc bội này cho ta?”

“Đương nhiên!” Dung Ngôn tức giận.

“Nếu đã tặng cho ta, vậy ta có toàn quyền định đoạt nó. Ta có đem nó tặng cho ai đi nữa, điện hạ cũng không có quyền can thiệp, đúng không?”

Dung Ngôn… nghẹn họng. Một lúc sau, hắn mới giận dữ nói: “Đồ ta đã tặng, nàng phải trân quý. Nàng lại tùy ý tặng cho hạ nhân, ta can thiệp là lẽ dĩ nhiên!”

Cố Tích Cửu khẽ cười một tiếng: “Thì ra là thế! Tiểu Vũ, đem ngọc bội này trả lại cho Thập Nhị điện hạ đi.”

“Vâng!” Tiểu Vũ dứt khoát tháo ngọc bội xuống, đặt ngay trước mặt Dung Ngôn: “Hóa ra Thập Nhị điện hạ cũng không thực lòng muốn tặng đồ cho tiểu thư nhà ta. Vậy xin trả lại cho điện hạ.”

Dung Ngôn… Mặt hắn khi thì tái, khi thì xanh, chẳng biết nên phản ứng thế nào.

Hắn tưởng có thể vớt vát chút thể diện, nào ngờ lại tự đào hố chôn mình!

Trong cơn tức giận, hắn đột nhiên đứng dậy: “Ngươi…” Tay áo vô ý quệt vào cái ngọc bội trên bàn, nó rơi xuống đất, vỡ tan thành tám mảnh!

Dung Ngôn… Tuy là hoàng tử nhưng gần đây hắn mới có chút được sủng ái, đời sống vật chất cũng khá hơn. Nhưng tiền bạc vẫn chưa mấy dư dả, mà ngọc bội này giá trị bằng một phần ba tài sản của hắn. Giờ đây, thấy nó vỡ nát, hắn vừa xót của vừa giận, mặt mày xanh lét!

Hắn muốn nổi giận, muốn phất tay áo bỏ đi nhưng còn chưa nghĩ ra nên làm gì thì Cố Tạ Thiên đã bước tới hòa giải: “Thập Nhị điện hạ bớt giận. Tiểu Cửu còn nhỏ dại, điện hạ xin đừng để bụng.”

Rồi ông quay sang trách mắng con gái: “Tiểu Cửu, Thập Nhị điện hạ đã tặng đồ cho con, con thật sự không nên đem tặng cho người khác…”

Cố Tích Cửu thở dài: “Thì ra còn có đạo lý này. Vậy Tích Cửu sai rồi. Nhưng Tích Cửu không thích đồ Thập Nhị điện hạ tặng cho lắm, vừa rồi chỉ là không nỡ từ chối mà nhận lấy. Nếu điện hạ cảm thấy Tích Cửu không có quyền định đoạt những món đồ này, vậy chi bằng con trả lại hết cho điện hạ luôn.”

Nàng ra hiệu cho Tiểu Vũ: “Đi lấy hết những món đồ Thập Nhị điện hạ đã tặng cho ta từ trước đến nay lại đây.”

Tiểu Vũ lập tức dạ một tiếng rồi đi.

Sắc mặt Dung Ngôn càng tệ hơn: “Ta không phải ý đó…”

Tiểu Vũ làm việc vô cùng nhanh nhẹn, chỉ lát sau đã ôm một cái hòm gỗ tím quay lại: “Tiểu thư, tất cả đồ Thập Nhị điện hạ tặng đều ở trong này.”

Cố Tích Cửu mở hòm ra, đẩy về phía Dung Ngôn: “Thập Nhị điện hạ kiểm kê lại rồi mang về đi.”

Cố Tạ Thiên cũng nhìn thấy những món đồ bên trong, sắc mặt lập tức tối sầm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play