Trong mắt Giản Hành Chi hiếm thấy xuất hiện một tia ngây ngốc, Tạ Trác thấy thế vội vàng đẩy hắn ra muốn chạy trốn.
Chỉ tiếc, cậu vừa mới động đã bị Giản Hành Chi giam cầm chặt chẽ tại chỗ.
Cảm nhận lực giãy giụa của người trong lòng, Giản Hành Chi hơi đổi tư thế để cậu dính sát vào lòng mình.
“Như vậy sao?” Giọng hắn có chút trầm, ánh mắt là sự lạnh lẽo mà Tạ Trác chưa từng phát hiện.
“Ngươi mau buông ta ra!” Theo bản năng, Tạ Trác cảm nhận được nguy hiểm.
Cậu cảm thấy tên này có thể lại nổi điên!
Giản Hành Chi bỗng nhiên bật cười, đầu ngón tay vô cùng dịu dàng lướt qua những vệt đỏ kia, như thể một tình nhân thì thầm bên tai Tạ Trác: “Muốn cái này, cần gì phải tự véo?”
Trong lúc nói chuyện, môi hắn như có như không cọ vào cổ Tạ Trác, như muốn in dấu vết lên đó.
Tạ Trác trong lòng lộp bộp một tiếng, tay chân cùng dùng đá hắn ra, sửa lại vạt áo hơi xộc xệch của mình: “Giản Hành Chi, ngươi phát điên cái gì!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT