Chương 09: Về Nhà
Cơn gió đầu xuân mát lạnh lướt qua sân trường Gia Viễn, mang theo những tiếng cười đùa ồn ào dần tan biến.
Trường tư thục Gia Viễn bao gồm ba cấp học: tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông. Học sinh bắt đầu nội trú từ cấp hai, cuối tuần có thể về nhà. Đúng lúc tan học thứ Sáu, từng đoàn học sinh náo nức trên đường trở về.
Cố Ngôn khoác chiếc áo khoác màu cà phê sữa phong cách công sở, bên trong là áo sơ mi kẻ caro denim, kết hợp cùng chiếc quần jeans rách làm đôi chân cậu càng thêm dài miên man.
"Này, Cố ca, nghỉ lễ mà chăm chỉ thế?" Một người bạn cùng đội bóng rổ vỗ nhẹ vào ba lô trên vai cậu.
"Sách là bậc thang của sự tiến bộ." Cố Ngôn nhún vai, liếc mắt nhìn bạn.
"Đừng giả vờ! Ba lô toàn quần áo bẩn, có nổi một cuốn sách nào không?" Trương Ninh thẳng thừng vạch trần.
"Thú vị đấy. Tao không muốn nói chuyện với kẻ mang cả tất bẩn về nhà giặt." Cố Ngôn ấn mạnh vào túi xách trên tay Trương Ninh.
"Tao chỉ không quen dùng nước giặt trong ký túc thôi!"
"Ha ha, nói như mày tự giặt ấy. Chẳng phải toàn ném cho bác giúp việc nhà mày à?"
"Vì bác ấy giặt kỹ hơn. Đấy là tao tôn trọng quần áo của mình!" Trương Ninh cười híp mắt.
"Hai đứa mày đúng là trời sinh một cặp. Cuối tuần đi đánh bóng nhé!" Cậu bạn vòng tay qua vai Cố Ngôn.
"Được, nhắn tin hẹn sau." Cố Ngôn gật đầu đồng ý.
"Tao đi trước đây." Cậu ta vỗ vai Trương Ninh rồi chạy nhanh về phía cổng.
"Triệu Trác Dương sướng thật, chiều nay được về sớm." Trương Ninh kéo khóa áo khoác, buông lời bâng quơ.
"Nếu mày có em gái cùng trường sốt cao ngất xỉu, mày cũng được về sớm thôi."
"Bố mẹ tao nuôi mỗi mình tao đã đủ mệt, thêm đứa nữa chắc chết mất."
Hai người vừa trò chuyện vừa bước ra cổng trường. Trương Ninh đập mạnh vào ba lô Cố Ngôn: "Xe nhà tao tới rồi, đi trước đây."
"Ừ, lui ra đi." Cố Ngôn cười đáp.
"Nhớ hẹn ăn lẩu cuối tuần đấy!"
"Biết rồi, không có điện thoại à? Mau cút đi!"
Vừa nói, Cố Ngôn vừa rảo bước về phía trạm xe buýt bên phải. Nhà cậu cách trường chỉ hai trạm xe, đi lại cực kỳ thuận tiện.
Trong lúc đợi xe buýt, Cố Ngôn buồn chán lấy điện thoại lướt TikTok. Ngẩng đầu lên, chợt thấy Giang Quyện đang tiến thẳng về phía mình.
Giang Quyện chợt nhận ra ánh mắt dò xét, nhẹ nhàng nhướng mày rồi nhoẻn miệng cười.
Cố Ngôn thầm phục Giang Quyện, ngay cả khi tan trường vẫn chỉn chu trong bộ đồng phục. Nhưng cậu để ý Giang Quyện không mang theo gì ngoài chiếc túi nhỏ - có lẽ chỉ ra ngoài việc vặt. Cuối tuần cũng không về nhà sao? Ý nghĩ thoáng qua rồi tan biến, bởi hai người vốn không thân, thậm chí còn có chút hiềm khích.
Khóe miệng Cố Ngôn nhếch lên, đôi mắt nheo lại đầy thách thức.
Rồi cậu cúi xuống tiếp tục lướt TikTok. Học sinh cấp ba đâu dễ gì đánh nhau chỉ vì ánh mắt khó chịu.
Giang Quyện cũng chẳng bận tâm, hai người đứng cách nhau vài bước, như hai đường thẳng song song.
Xe buýt từ từ tiến vào trạm. Cố Ngôn quẹt mã QR trên điện thoại, lững thững tìm chỗ ngồi. Khi ngồi xuống, cậu nhận ra Giang Quyện trả tiền mặt - đúng là người nguyên tắc, giống hệt tính cách.
Hai trạm trôi qua nhanh chóng. Cố Ngôn đứng dậy chuẩn bị xuống, khi đi ngang qua Giang Quyện bỗng nghịch ngợm giật phăng chiếc tai nghe bên phải của cậu rồi nhanh chân thoát khỏi xe.
Cánh cửa đóng lại từ từ. Giang Quyện nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Cố Ngôn qua ô kính. Chàng trai cười tươi như nắng, vẫy tay đầy kiêu ngạo.
Không hiểu sao, tâm trạng nặng nề của Giang Quyện chợt nhẹ nhõm hẳn.
Cậu đeo lại tai nghe, thu hồi ánh mắt, khẽ mấp máy hai từ:
Cậu đeo lại tai nghe, ánh mắt thu về, khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười mỉm rồi thốt lên hai âm tiết:
"Trẻ con."